“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu không biết, cuộc sống của anh Tiểu Bạch cũng quá khổ rồi, đồ ăn đều bị cướp hết.
Người làm là ảnh đế nữa chứ!
Nội tâm nhóc con phức tạp, rối rắm xoay vòng vòng.
Tiểu Bạch vẫn lười biếng nằm trên sô pha, nhìn qua giống như nó không thèm để ý điều gì, đôi mắt màu lam to tròn mang theo một tia châm chọc, không muốn phản ứng lại tên chủ chân vô liêm sỉ này.
Nhưng mà, nhóc con vẫn phát hiện một chút xíu ngạo kiều của anh Tiểu Bạch, lời nói, ánh mắt đều là khinh thường ghét bỏ nhưng chỉ cần ba giây sau lại quay sang dính lên người ảnh đế. Chỉ sợ nếu không nhìn thấy hắn thì lập tức lo lắng hoảng sợ.
Cậu suy nghĩ một lúc, quyết định không nói ra bí mật mới phát hiện này.
Cứ để cho anh Tiểu Bạch nghĩ một đằng nói một nẻo đi mình ên đi.
“Đầu đất đừng lo lắng, tôi đã nghĩ ra cách rồi.” Tiểu Bạch nói có vẻ rất cao thâm khó dò, kiêu ngạo nâng cằm, đôi mắt to mang theo một tia tự cao, bộ dáng nhỏ thể hiện thiên hạ này đều là của ta.
Đáng tiếc, trên người bị cạo trọc, vẫn là con mèo trụi lông, thoạt nhìn rất buồn cười.
“Mấy hôm trước, hắn ôm tôi xem một bộ phim điện ảnh tên ‘Một trăm cách mèo yêu chinh phục nhân loại’, tôi xem xong phát hiện bên trong giảng giải thật không tệ, tôi đã học được mấy chiêu.” Trong giọng điệu Tiểu Bạch có vài phần đắc ý dạt dào.
Cậu một chút cũng không muốn thừa nhận, mèo trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095201/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.