Chương trước
Chương sau
Nhóc con bị một con mèo đại gia đố kị ước ao vẫn an ổn nằm trong túi áo, ngốc ngốc được đưa về biệt thự.
Xe dừng lại cạnh cửa phụ, lúc quản gia lái xe vào ga ra bỗng thấy trong cốp sau để đầy đồ vật, ông nghiêm túc híp mắt đánh giá…
Thật nhiều đồ vật màu sắc rực rỡ, mấy món đồ chơi muốn làm ông hoa cả mắt!!!
Còn có một hộp sữa bột ông không biết nhãn hiệu…
Quản gia thận trọng đứng bên cửa xe, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng bây giờ trong lòng ông đang nổi bão ầm ầm.
Chẳng lẽ là con riêng của tiên sinh bên ngoài tìm tới cửa?
Nhưng mà nhìn tới giường nhỏ phòng ngủ nhỏ, quản gia đối với suy nghĩ của mình cảm thấy hơi nghi ngờ.
Mắt ông nhìn thẳng, mặt không đổi sắc giúp tiên sinh chuyển đồ tới trên lầu, đặt vào lãnh địa trước giờ chưa từng có người thứ hai vào ở.
Phòng ngủ của tiên sinh là nơi tốt nhất trong trang viên, không đơn giản chỉ là chỗ để ngủ, vì công việc riêng tư của hắn đều xử lí trong này. Trong trang viên ngoài dì Vương đến quét dọn ra thì không ai được vào.
Mà hiện tại cấm địa này sắp có thêm một tiểu chủ nhân sao?
Quản gia nghĩ mãi cũng không ra, nhưng đây là yêu cầu của tiên sinh, ông không thể thắc mắc ngăn cản.
Chỉ là ông thật sự rất tò mò, tiểu chủ nhân sắp đến rốt cuộc là ai?
Lão quản gia thật ra là người rất bình tĩnh, gió thổi bất động, lão vốn là cô nhi đi theo bên cạnh Hàn lão gia, là người được chọn để bồi dưỡng phụ tá cho người kế thừa Hàn gia tiếp theo.
Rất ít khi ông mất bình tĩnh, nhưng bây giờ thật sự muốn chủ động tiến lên hỏi một chút...
Tiên sinh, ngài thật sự có con riêng à?
Có con riêng cũng không tồi, cuối cùng ngài cũng có người tới nối nghiệp, tiên sinh sẽ không còn cô đơn như vậy, ông rất tình nguyện chăm sóc đứa nhỏ cho tiên sinh.
Đáng tiếc sau khi chuyển xong tất cả đồ chơi nhỏ, các loại bình sữa vào phòng, lão quản gia đang bận trước bận sau bị mời ra ngoài.
“Ông xuống lầu trước bảo dì Vương dọn cơm.” Hắn nói, sau đó liền cúi đầu tìm kiếm trong túi đồ mới chuyển lên, mấy bao lớn bao nhỏ bày ra trên sàn phòng ngủ.
Mỗi túi đều được đóng gói cẩn thận, đồ chơi bên trong cũng rất nhiều, lão quản gia tinh mắt thấy được bồn tắm dùng cho con nít, nhưng đây không phải trọng điểm, mà thứ ông để ý là mấy con vịt vàng đồ chơi khi đụng vào liền phát ra tiếng kêu cạp cạp!!!
“….”
Phòng của tiên sinh khá trống trải, ngoại trừ giường lớn hai mét, một cái bàn sách màu bạc và tủ quần áo thì không để thêm vật dụng gì, chỗ trống lớn có thể nhét thêm một cái phòng khác vào. Hiện tạo mấy túi đồ kia vừa vặn đặt xuống, trên sàn nhà bày đầy đồ chơi trẻ con.
Ít nhất trong ánh mắt của lão quản gia chính là như vậy.
“…Được rồi, tiên sinh.” Lão hơi cô đơn trả lời.
“Chờ đã…” Đột nhiên nghe tiên sinh gọi lại, ông vừa bước chân đi lập tức đứng yên, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại.
“Tiên sinh có gì dặn dò.”
Lẽ nào tiên sinh định nói cho ông biết sắp có tiểu chủ nhân chuyển vào?
Vậy thì thật sự quá tốt rồi!
Tiên sinh tự đi chọn mua đồ dùng trẻ con, nhất định là tận tâm tận lực đến cực hạn, chắc chắc rất sủng ái tiểu chủ nhân này!
“Bảo dì Vương đun ít nước sôi đem lên đây.” Hắn ăn mặc chỉnh tề, mỗi sợi tóc đều chải vuốt cẩn thận tiếp tục nghiên cứu đồ chơi nhỏ trong tay…
Là bình sữa!
Bên cạnh là hộp sữa bột!
“Được rồi tiên sinh, tôi lập tức cho người mang lên.” Quản gia cảm thấy mình không được ở lại nữa, biểu cảm muốn hỏng mất.
Người đàn ông không để ý lắm, hắn còn đang bận chuyên tâm tìm hiểu bình sữa nhỏ trong tay, nó thật sự hơi nhỏ, không lớn hơn ngón tay bao nhiêu, đặt trong một đống đồ vật còn rất khó tìm ra. Sau đó hắn bắt đầu xem cách sử dụng như thế nào.
Hắn nhớ lại lời cô gái kia nói, lật lại hướng dẫn sử dụng trên bình sữa, tìm hiểu cách dùng.
Nhóc con trước ngực vẫn luôn nhìn theo động tác của hắn, hai con mắt đậu đen chuyển qua chuyển lại, thấy hắn sắp pha sữa bột cho mình lập tức kêu chít chít vui sướng.
“Chít chít ~”
Thật sự sắp có sữa uống.
Cậu cao hứng nhảy nhót, tuy rằng lần trước được uống sữa nhưng mà sữa còn dư lại trong đĩa hoàn toàn khác với sữa được chuẩn bị cẩn thận, đặc biệt pha riêng cho cậu.
Nói không phải chứ người đàn ông trước mắt này đối với cậu không chỉ là quan tâm một chút thôi đâu?
Cậu chớp mắt si mê nhìn chằm chằm lọ sữa bột đang pha, nước miếng lần nữa nhỏ xuống tí tách.
Sau đó hình như là bị hắn ghét bỏ bộ dáng chảy nước miếng của cậu rồi, hắn lấy cậu ra khỏi túi đặt trên bàn sách.
“…Chít chít ~ chít chít ~~” Đầu tiên cậu có chút không hiểu, sau khi nhìn thấy một mảng ẩm ướt trên áo hắn liền cúi đầu xuống một bên.
Thật xấu hổ, chảy nước miếng làm ướt cả áo người ta.
Ôm lấy đầu mình, cậu xoa má cực kì xấu hổ, hiếm khi cuộn tròn lại thành một cục.
Hình như thật sự rất ngượng ngùng.
Lúc này, cậu bỗng cảm giác được có thứ gì chọc chọc đầu mình, còn ấm ấm nữa.
Hả? (⊙v⊙)
Cậu vừa ngẩng đẩu lên liền thấy một cái bình sữa đầy mùi thơm, núm vú cao su đẩy tới bên miệng cậu.
Thơm quá ~
Núm cao su thoạt nhìn khá lớn, nhưng mà đối với cái miệng có thể nuốt thức ăn lớn gấp mấy lần của cậu mà nói, cái này hoàn toàn không thành vấn đề.
Miệng cậu rất lợi hại, răng sữa mới mọc nhỏ như hạt gạo há ra ngậm lấy núm cao su, giống như sợ bình sữa chạy mất, hai móng vuốt còn dùng sức ôm chặt lấy bình sữa.
Bình sữa của cậu thật ra chỉ tương đương với lọ thuốc nhỏ mắt bình thường, khoảng chừng mười ml, bởi vì để cho thú con uống được sữa nên núm cao su được làm hơi lớn một chút.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ giữ bình sữa, thuận tiện đút cho nhóc con, có cái bình này nhìn nhóc ăn uống có vẻ gọn gàng hơn nhiều, nhưng mà tướng ăn của nhóc vẫn luôn rất hung mãnh.
Hai má liên tục phồng lên xẹp xuống, ró ràng thân thể chỉ có chút xíu mà nhóc chỉ hút mấy lần bình sữa đã gần hết, bọt khí nổi lên trong bình còn sữa thì nhanh chóng cạn xuống.
“…Uống chậm một chút, vẫn còn.” Hắn an ủi cậu, một bàn tay khác sờ sờ cái bụng bụ bẫm của cậu cùng với lớp lông mềm sau lưng.
Chỉ là ngón tay mới xoa xoa hai lần liền bị dính vết bẩn xám xịt, hắn nhìn về phía ngực nhóc con, nơi đó rõ ràng dính đầy vết bẩn đen cả lông.
Tay hắn hơi cứng lại một chút, bình tĩnh hai giây nhìn nhóc con vẫn như trước hự hự ra sức hút sữa, nhóc hoàn toàn không nhận thấy được cảm xúc của hắn, không tim không phổi ăn rất vui vẻ.
Hơn nữa lúc cậu ăn xong rồi, hai móng vuốt nhỏ thả bình sữa ra, tiếp tục dùng ánh mắt đen như mực mong ngóng nhìn chằm chằm hắn.
“Chít chít, chít chít ~”
Lại pha thêm bình sữa đi, vẫn chưa ăn no nữa~
Sợ hắn không hiểu cậu còn dùng móng vuốt nhỏ chỉ trỏ vào hộp sữa bột, vẫn còn rất nhiều sữa bên trong, cậu bèn nhào tới ôm lấy cái hộp.
Ý của nhóc con hắn đã hiểu, một chút bực bội cũng biến mất, thật sự là bất đắc dĩ cũng không còn cách nào, đối với nhóc con bẩn thỉu đang đòi ăn này cực kì dung túng cưng chiều, khác hoàn toàn với lúc xử lí những chuyện khác.
Pha thêm một bình sữa đầy nữa để cho nhóc ôm lấy, giống như trước nhóc vẫn ăn rất hung mãnh, nhưng lần này sau khi uống xong nhóc còn chép chép miệng kêu lên mấy tiếng chít chít khoái trá.
Uống xong hai bình sữa cậu đã no, bụng nhỏ phình lên, dang chân ngồi bẹp trên bàn sách không muốn động đậy, cặp mắt bắt đầu híp lại.
Người đàn ông đơn giản thu dọn bàn một chút, sau đó liền đến phòng tắm mở nước nóng vào bồn tắm nhỏ mới mua, lấy sữa tắm cho thú cưng và tinh dầu, cùng với mấy món đồ chơi nhỏ cho thú cưng bằng nhựa.
Phòng tắm được lát gạch men sứ màu lam nhạt, sàn cũng là gạch màu giống như vậy có thêm hoa văn sóng nước, được dọn dẹp rất sạch sẽ, không gian rộng rãi. Chuẩn bị xong bồn tắm cho nhóc con để một bên, hắn dùng khăn gói kĩ đuôi nhóc rồi thả nhóc vào bồn tắm.
Ục ục ục ục….
“Chít chít! Chít chít!!” Cứu mạng, cứu mạng!
Cậu bị rơi vào trong nước hoảng sợ vùng vẫy, hai móng vuốt nhỏ đập nước liên tục, trồi lên được trên mặt nước thở phù phù, cậu nằm nhoài trên cái mông của con vịt nhựa vàng trôi nổi, cái đầu ướt nhẹp nhỏ lại một vòng.
Một đôi mắt đậu đen nhìn càng to hơn, tròng mắt cậu đen như mực, tròn vo mở lớn.
Bộ lông xù mềm mại bị thấm nước nên xẹp xuống trên người, cậu mới sinh không lâu, lộ ra thân thể gầy gò ướt nhẹp.
Bốn chân ngắn nhỏ và cái đầu tròn trên thân thể nhỏ bé, chỉ cỏ cái bụng cậu hơi phình lên do vừa uống hai bình sữa nên nhìn không quá gầy yếu nữa.
Hắn cũng chú ý tới nhóc con đang ướt nhẹp, mở to đôi mắt nhìn hắn vừa sợ vừa e ngại.
Hắn đưa tay ra nâng cậu lên trong lòng bàn tay, năm ngón tay che chở cho cậu an toàn, đảm bảo cậu sẽ không rơi xuống nước.
Sóc con rất sợ hãi, ôm chặt một ngón tay hắn phát run, mặc cho hắn xoa sữa tắm thơm khắp người cậu cũng không nhúc nhích.
Thật ra tắm rửa rất thoải mái, lúc nhìn thấy hắn chuẩn bị nước cậu đã rất chờ mong, chỉ là lúc rơi vào trong nước không thể thở được, chân tay không chạm được vật gì, thì ra là do chân cậu quá ngắn, thật đáng thương.
Nằm trong một cảm giác như sống sót sau tai nạn, cậu được hắn dùng tốc độ nhanh nhất tắm sạch sẽ, sau khi tắm xong thì được lau khô bộ lông rồi xoa tinh dầu lên, nhóc con biến thành sóc nhỏ sạch sẽ thơm tho.
Bộ lông giống như sáng lên rất nhiều.
Được thả lên giường ngủ yêu thích, hắn còn dùng ngón tay dém góc chăn cho cậu, để dưới đầu một cái gối nhỏ, nhóc con mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Một khắc nhắm mắt lại kia, cậu nghĩ thầm thật là thoải mái, rốt cuộc có thể ngủ trên giường rồi.
Hắn nhìn thấy cậu đã ngủ mới rời khỏi phòng, xuống dưới lầu.
Lúc này đã tám giờ tối, tiên sinh đã ở trên lầu gần hai tiếng, ngay cả quần áo cũng làm ướt.
Đặc biệt là chỗ đũng quần kia….
Lão quản gia cảm thấy thật khả nghi mà.
Hết chương 9. (04/12/2020)
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.