Chương trước
Chương sau
Những người biết Hoa Linh Âm có thai, chỉ có nha đầu Tiểu Tuyết, Yên Chi và vị đại phu, Hoa Linh Phi đã lệnh cho đại phu, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, đưa cho ông một số bạc đủ số một đời để bịch miệng.

...

Hai tháng sau, kiệu hoa đỏ rực cả kinh thành, chính là kiệu hoa của Vũ Kinh Thành đến đón Hoa Linh Âm. Người người ra đường nhìn ngắm dàn kiệu hoa xinh đẹp, lộng lẫy, khẳng định vị thế của Hoa Linh Âm cũng chẳng kém Tần Tình Nhi là mấy.

Kiệu hoa đi đến Hoa gia trang, Hoa Linh Phi cùng nha đầu Yên Chi đã đứng ở trước cửa, công công bước đến trước mặt bà cung kính cúi đầu "Hoa chưởng môn, kiệu hoa đến đón Hoa Linh tiểu thư."

"Công công thất lễ quá, Hoa Linh Âm nhà ta đã sớm thành hôn rồi" Hoa Linh Phi mỉm cười, khiến cho công công ngẩn ngơ.

Phò mã gia nhà ông đã dặn đến rước, kiệu hoa đầy ấp kinh thành như thế, như thế nào lại không có tân nương?

"Tân nương thành hôn?" Công công nhiu mi, Hoa Linh Phi mỉm cười hiền hậu, đáp trả "Phiền công công nói với phò mã gia, Hoa Linh Âm không làm thiếp nàng muốn làm chính thất, nên sớm đã gả người khác rồi."

"..." Công công ngẩn ngơ, không biết đây là tình huống gì, cả một dàn kiệu hoa lớn như vậy không có tân nương, tân nương còn sớm đã gả người khác ư? Phò mã gia biết được, sẽ nổi trận lôi đình mất "Hoa chưởng môn, chuyện này..."

"Thất lễ quá, công công về cho" Hoa Linh Phi xoay người đi vào trong, cổng Hoa gia trang đóng lại.

Kiệu hoa phải trở về.

Vũ Minh Thành ở điện của hắn, trong lòng mong chờ muốn gặp nàng, hắn nhớ nàng, nhớ bóng dáng y phục màu đỏ rực tươi cười trước mắt hắn, nàng đúng thật biết cách khiến cho người khác nhớ nhung.

Vũ Minh Thành vô cùng chờ đợi, hắn ngồi ở chiếc ghế dài đôi mắt trông ngóng về phía trước.

Đoàn người công công trở về, bọn họ không biết phải làm sao, nhất là công công đang thấp thỏm lo lắng trong lòng, đứng lay hoay trước điện, phò mã gia sẽ tức giận a.

Công công ngay ngắn lại y phục, chỉnh tề tâm lý, cúi đầu bước vào bên trong điện của hắn.

Hắn nhìn thấy công công nét mặt tươi cười nhưng sau đó nụ cười liền biến mất, vì hắn không nhìn thấy tân nương xinh đẹp của hắn “Hoa Linh Âm đâu?”

“Thỉnh phò mã gia… Hoa cô nương…” Công công ngập ngừng bối rối, Vũ Minh Thành nghiêm lại mắt đẹp “Nàng đâu?”

“Phò mã gia…Hoa chưởng môn bảo rằng Hoa cô nương đã sớm gả cho người khác…” Công công nói đến đây, ông lập tức cảm giác lạnh người, ông không dám nâng đầu nhìn phò mã gia, lật đật nói tiếp “Hoa chưởng môn nói là Hoa cô nương chỉ muốn làm chính thất nên đã sớm gả cho người khác.”

“Cho nên?” Vũ Minh Thành lạnh lùng, hoàng bào màu bạc ánh lên tia lạnh nhạt, công công cúi đầu thành khẩn.

“Cho nên không đón được tân nương…”

Rầm.

Bàn lưu ly cẩm thạch bị đánh vỡ, ánh mắt Vũ Minh Thành như muốn giết người, mọi người hầu đều cúi đầu, công công quỳ rạp xuống đất, hắn lạnh lùng bước đi, rời khỏi điện phò mã.

Vũ Minh Thành bước ra khỏi cánh cổng của hoàng cung, hai tháng qua hắn vì lệnh của hoàng thượng nên không hề bước ra khỏi hoàng cung, suốt ngày chịu sự quấy rối của Tần Tình Nhi, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn chỉ chờ đợi đến ngày hôm nay.

Lại nhận được tin nàng gả người khác, hắn phải tự mình kiểm tra.

Đi đến Hoa gia trang, nhìn thấy Hoa chương môn ngồi bàn đá hoa viên, bà giống như dự đoán được sự xuất hiện của hắn, giống như đang ngồi chờ đợi.

Vũ minh Thành kiềm nén cơn thịnh nộ của hắn,đi đến phía Hoa Linh Phi “Linh Âm nàng đi đâu?"

“Chẳng phải ta đã truyền cho công công của ngươi rằng nữ nhi nhà ta đã sớm gả đi?” Hoa Linh Phi thản nhiên đáp, vũ Minh Thành trừng mắt “Nàng ở đâu?”

Hoa Linh Phi hít sâu, cầm chiếc quạt nhẹ nhàng quạt “Nữ nhi gả đi như bát nước đổ, Vũ công tử đừng phí sức làm gì.”

“Nàng gả đi đâu, gả cho ai?” Hắn không kiềm chế được đập bàn đá, nha đầu Yên Chi liền rút ra thanh kiếm uy phong “Vũ gia, chớ thất lễ.”

Hoa Linh Phi thở dài, hướng hắn khuyên nhủ “Vũ công tử, ngươi truy nữ nhi của ta làm gì? Nàng hiện là nữ nhi đã có chồng, nàng hiện rất hạnh phúc ngươi đừng phá con gái ta.”

Lời nói của Hoa Linh Phi chính là những mũi tiêm kịch độc cho hắn, Vũ Minh Thành nghiến răng nghiến lợi nhếch môi, nữ nhi đã có chồng, hiện đang rất hạnh phúc, đều khiến cho hắn nghe liền thấy chói tai.

“Nữ nhi của ta trước thích ngươi đều là do tuổi nhỏ bồng bột, không phải thật, mong Vũ công tử rộng lòng bỏ qua, công tử bây giờ đã có vợ, nữ nhi ta có chồng, cứ vậy mà kết thúc sẽ hay.”

Vũ Minh Thành trừng mắt, con ngươi hắn đỏ ngầu, hắn phẫn nộ.

Thích hắn chỉ là bồng bột? Không phải thật?

Cứ như vậy mà kết thúc?

Bàn tay hắn cuộn tròn đập xuống bàn, chiếc bàn đá hoa viên liền nức nẻ, hắn đứng dậy, giương ra nụ cười khinh thường “Nếu đã như thế thì nữ nhân chết tiệt của Hoa chưởng môn hãy trốn cho kĩ vào, đừng để ta bắt được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.