Chỉ trong vòng năm ngày, bọn họ đã chứng kiến vô số bi kịch.
Dưới ánh trăng máu, tận mắt chứng kiến đồng đạo của mình bị yêu thú cắn đến chết, bên cạnh chỉ còn sót lại hồn binh.
Có một số thuộc về người lạ, có một số khác lại là của những bằng hữu thân thiết.
Rõ ràng mấy ngày trước bọn họ còn ở trên thuyền nói chuyện cười đùa, mặc sức tưởng tượng chuyện lớn trong thiên hạ, chỉ cần là chuyện ta muốn thì không có chuyện gì là không thể giải quyết được, không ngờ, chỉ cần một trận Huyết Nguyệt, một người sống sờ sờ trong chốc lát đã trở thành một hồn binh.
Có người ôm lấy hồn binh của bằng hữu, gia nhập đội ngũ đi về phía bắc Yêu Vực.
Có người lau khô nước mắt, khom người, xấu hổ chạy về hướng Tĩnh An.
Sau khi màn đêm buông xuống, để tránh thu hút yêu thú, không ai dám đốt lửa, bọn họ ngồi dưới đất, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, có người ôm lấy hồn binh do bằng hữu sau khi chết hóa thành khóc lớn, được Tiêu Dao Du vỗ vỗ bả vai, nhét vào trong tay một khối thịt khô.
“Ăn đi, ăn rồi mới có sức diệt yêu.”
“Sư huynh, sư huynh lẽ ra có thể sống sót.” Hắn lau nước mắt trên mặt, cắn từng miếng thịt yêu thú khô đã nướng chín, “Tất cả là tại ta.”
Hắn ôm lấy sư huynh, sư tỷ đã biến thành bút ngọc và hồng anh thương, hốc mắt đỏ bừng, giọng nức nở: “Thật ra chính bản thân ta cũng cảm thấy đám người chúng ta không có lấy một Kim Đan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chi-anh-huong-toc-do-rut-kiem-cua-ta/4089953/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.