Trang Bất Phàm khó hiểu nói: “Hàn ca, nàng bác bỏ mặt mũi của huynh như vậy, sao trông huynh lại giống như rất thông cảm cho nàng ta là như thế nào?”
Ngọc Sanh Hàn xoay người cụp mắt xuống, che giấu sát ý phức tạp nơi đáy mắt, trong giọng nói có chút tự giễu.
“Không, là ta ngưỡng mộ nàng.”
Một đêm này, Kỳ Niệm Nhất và Vân Nương tâm sự thỏa thích một phen, thức trắng đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vân Nương tự mình dâng lên một tấm bản đồ miêu tả tỉ mỉ địa hình thế núi Vô Vọng Hải và phân bố của bầy yêu thú.
Tấm bản đồ này của Vân Nương vừa nhìn đã thấy tinh tế hơn bản đồ mà Tiêu Dao Du bán.
Tiêu Dao Du nghe vậy ở một bên giậm chân nói kháy.
“Kế hoạch của Kỳ tiểu nương tử tuy có chút mạo hiểm, nhưng nếu có thể thành công, chắc chắn sẽ là sự việc trọng đại từ lúc khai thiên lập địa đến nay của Vô Vọng Hải.” Vân Nương xuất thần nhìn về phía hướng bắc, “Ta cũng đã từng muốn làm chút gì đó, sau lại phát hiện hết thảy đều trở nên vô nghĩa, chỉ có thể ở lại bảo vệ tòa thành này, có thể sống thêm được một ngày thì sẽ bảo vệ thêm một ngày.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn nữ nhân trước mặt.
Mất đi thị lực, mất đi Thiên Nhãn, thứ nàng nhìn thấy là đốm sáng thuộc về Vân Nương, vòng ngoài là màu đỏ nhạt, ở giữa lại chỉ còn lại màu xám trắng ảm đạm, ngay cả ánh sáng trên người nàng ta cũng có vẻ buồn tẻ không có sức sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chi-anh-huong-toc-do-rut-kiem-cua-ta/4089948/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.