“Rõ ràng là đi cùng tên tiểu tử họ Sở kia, đệ mù à?” Giọng nói lười biếng lạnh lùng lại xuất hiện, ghét bỏ nói: “Đứng lên quay mặt sang chỗ khác mà khóc, mất mặt quá.”
“Huynh nhắc tiểu tử họ Sở kia ta càng tức!”
Vạt áo màu xám đậm của Yến Hoài Phong cũng không biết là vật liệu gì, vừa cử động đã dễ dàng bung ra, hắn chỉ mới lau nước mắt mà lồng ngực trơn bóng màu bánh mật cùng cơ ngực no đủ đã lộ ra một mảng lớn, người qua đường xôn xao nhìn sang.
“Ta là người thành thật, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, không giống như huynh.” Yến Hoài Phong nhếch miệng, liếc mắt khinh thường nhìn Ôn Hoài Du cả buổi không thấy đâu, mới vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện bên người mình.
“Muốn tiễn thì đi tiễn thôi, lén la lén lút theo sau, lại còn dùng thuật ẩn thân, huynh mới là người mất mặt.”
Ôn Hoài Du phủi tay áo, không cãi nhau với hắn, chỉ lặng lẽ dùng mắt tiễn Kỳ Niệm Nhất đi xa.
Hồi lâu, cho đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất mới chậm rãi cong khóe môi.
“Hài tử lớn rồi cũng nên đi ra ngoài lang bạt.”
…
Ở bến tàu, người tới lui đông nghìn nghịt, hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Trên bờ phần đông là bá tánh của Lê Thành.
Có rất nhiều lão bá tánh và phàm nhân sống ở Lê Thành, cũng không thiếu tu sĩ, có lẽ là bởi vì Lê Thành được xây ngay dưới chân núi Thương Hoàn, dân chúng thấy tu giả mặc đạo bào trắng và tu tiên giả lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chi-anh-huong-toc-do-rut-kiem-cua-ta/4089924/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.