Hồi lâu mới nghe thấy âm thanh nghẹn nghẹn của lão, trong mắt mang theo nghi kỵ nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Ta đã sớm nghe nói đệ tử quan môn của Mặc Quân là một thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp, lão hủ từng cho rằng đây chỉ là thổi phồng, hiện tại mới có duyên gặp được.”
“Nhưng ngươi hiện tại, quá yếu.”
Kiếm giả chỉ có thể dựa vào cảm giác để chém Ảnh Họa như nàng vẫn còn quá trẻ tuổi, quá yếu. Không đủ sức trở thành lực lượng trọng yếu đánh đuổi Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Ta đúng là yếu, nhưng ta còn trẻ. Ta vẫn còn có thời gian để trở nên cường đại.”
Tuy rằng thời gian còn lại dành cho nàng không còn bao nhiêu.
Lư Khám chỉ mỏi mệt thở dài.
“Hy vọng là vậy.”
[Mấy năm nay Thâm Uyên ngo ngoe rục rịch, bóng đen ẩn sâu trong màn đêm sắp sửa không nhịn được nữa. Tu vi không tới Hóa Thần cảnh, đến tư cách đối phó cũng không có, làm sao có thể tiến vào được Thâm Uyên. Nàng hiện giờ chẳng qua chỉ mới Thiếu Niên Du, phải vượt qua Tiểu Trọng Sơn mới có thể tiếp xúc đươc một ít kỳ ngộ Hóa Thần cảnh. Thời gian không đợi người a.]
Kỳ Niệm Nhất ghi nhớ tiếng lòng này của lão, bình tĩnh gật đầu, trong lúc Lư Khám đang mơ màng không rõ nguyên do, nói một tiếng: “Đa tạ.”
…
Những việc xảy ra vào ngày xuất ngục đều như một trò đùa.
Trò đùa đã hạ màn, nhưng những người tham dự lại không thể thả lỏng.
Hai môn tam tông của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chi-anh-huong-toc-do-rut-kiem-cua-ta/4089916/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.