Chiếc quần dài từ trên người Nghiêm Khánh Sinh được cởi ra, bị Trình Thủy tiện tay ném đi, nện vào tường rơi xuống đất, giường lớn, thẳng tắp nhào vào người Nghiêm Khánh Sinh.
Ba ngón tay của Trình Thủy ở bên trọng mở rộng rất lâu, không ai dạy hắn thời điểm nào mới là tốt, hỏi Nghiêm Khánh Sinh thì càng không ra đáp án, hắn nhẹ nhàng kiềm chề mấy lần, cảm thấy được bên trọng đã không còn cắn chặt chẽ như lúc ban đầu, suy nghĩ ước chừng đã được rồi.
“ Ca, chúng ta bắt đầu nào.”
Nghiêm Khánh Sinh run rẩy co chặt bé hoa, rên khẽ một tiếng. Anh nhắm mắt lại, trước một giây đó nhìn thấy cái chăn in hình hoa mẫu đơn bị rất nhiều kẹo ngọt màu sắc rực rỡ phủ đầy, có con thiêu thân đụng vào dây đèn, phút chốc ánh sáng trong phòng lay động, chờ cái gì đều không nhìn thấy được, trước mắt anh vẫn là một mảnh trống màu đỏ nhạt.
Nghiêm Khánh Sinh đang cảm giác có ma sát, Trình Thủy bổng đỉnh đầu, dĩ nhiên cứ như thế chen vào một đoạn nhỏ.
“ A——-!”
Cho dù đã mở rộng tốt, tự vị cũng đâu có thể cho người lần đầu tiên hưởng thụ. Nghiêm Khánh Sinh khó có thể hình dung đây là cảm giác gì, anh đau kêu lên một tiếng, mặt đã trắng rồi nay lại thành trắng bệch, cái cổ hướng lên, không để ý tiếng có khó nghe hay không nữa, hà hà thở dốc.
Trình Thủy ngay lập tức cũng không dám chuyển động, ở trong thân thể Nghiêm Khánh Sinh cứng, tiến cũng không được lui cũng không xong.
“ Ca, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chan-thot-tiem-sui-cao/614453/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.