Bánh mì dứa ở trong tay anh qua lại, xẹp xuống co lại thành một nửa, nhẹ nhàng, Nghiên Khánh Sinh ăn không được mà không ăn không được, vừa nghĩ tới Trình Thủy khả năng đói bụng cả ngày buổi tối lại đem một trăm đồng đưa mình, trong lòng thật êm ẩm. 
Nếu như anh có em trai, khả năng giống Trình Thủy. 
Không quản thế nào, bánh mì dứa là tâm ý của Trình Thủy, Nghiêm Khánh Sinh biết rõ, chính mình không muốn ăn, quay về lúc trước, sợ Trình Thủy đêm đó ngủ trên nóc nhà. 
Ai. 
Nghiêm Khánh Sinh cẩn thẩn từng ly từng tý bóc lớp plastic giấy, đầu ngón tay bấu một khối to, ngậm trong miệng chậm tan. Anh ở nơi cái giường carton Trình Thủy nghỉ ngơi một lát, tay đè lên giấy cartoon, trong phòng anh ẩm ướt, luôn cảm thấy trên mặt đật có chút trơn, vì vậy anh lại tiếp tục hối hận chính mình tại sao không tỉ mỉ như thế, phải đem đứa bé đông thành thế nào mới mở miệng với anh nói chen một giường a. 
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa tựa hồ có người hô một tiếng "Nghiêm què". 
Âm thanh có điểm xa, anh ngây người ra, người kia đã đến cửa, gõ cửa một cái, liền la một tiếng như vậy. 
Phải... Là ông chủ! 
Nghiêm Khánh Sinh cuống quýt thả nửa cái bánh mì dứa đang cầm trên tay xuống, lại cảm thấy không thích hợp, một lần nửa mở ngăn kéo giấu vào, một bên đáp một tiếng, một bên mất công tốn sức mà chạy tới mở cửa. 
Ông chủ đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Khánh Sinh mời ông vào ngồi một chút, ông hướng trong phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chan-thot-tiem-sui-cao/614423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.