Dạo gần đây không hiểu sao cứ mỗi khi bên ngoài tắt nắng, quang cảnh trở nên chạng vạng là đầu óc Minh Hà lại đau như nứt ra làm đôi, tinh thần vô cùng mệt mỏi sa sút. Cô cũng không ăn uống được gì nhiều, miệng luôn cảm thấy đắng chát. Số cân nặng tăng lên hồi 1 tháng trước theo đó đã bị đánh bay đi mất, thậm chí cô còn gầy gộc hơn cả lúc cố giảm cân để đóng phim.
Nhưng đó vẫn chưa phải là những gì tồi tệ nhất. Khi màn đêm bao phủ, cả đất trời bị chiếm lĩnh hoàn toàn bởi bóng đêm, Minh Hà uể oải nhắm mắt, chật vật lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ, ấy vậy mà những cơn ác mộng kỳ dị cứ liên tục ập đến trong mơ. Cơ thể cô nặng như chì, cổ như có bóng m-a bóp nghẹn lấy, xung quanh tối tăm vô định, cô muốn vùng dậy thoát khỏi cơn mê nhưng cô càng cố sức bao nhiêu chỉ càng cảm thấy bủn rủn đến kiệt quệ bấy nhiêu.
Rồi trong những cơn mộng mị ấy, có vô số âm h-ồ-n dữ tợn từ đâu kéo đến bao vây cô, trong nháy mắt chúng đồng loạt lao đến xâu xé thân thể cô. Những bàn tay đen đúa gớm ghiếc không rõ hình dạng trườn khắp mọi ngóc ngách trên người cô, răng nanh của chúng cắm sâu vào da thịt cô. Cô chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng, cô cảm thấy từng chân tơ kẽ tóc đều đau đớn đến tê dại. Nước mắt vô thức ứa ra.
- Minh Hà, Minh Hà…
Tiếng gọi lớn khiến Minh Hà bừng tỉnh, trên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nham-tay-yeu-dung-nguoi/2920987/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.