Chương trước
Chương sau
Trên bàn cơm một bầu không khí hài hòa, bốn người sau khi ăn xong, liền chuẩn bị trở về nhà , về phần ‘Thăm dò’ giữa trưa Thượng Quan Mộc đề nghị, hai người cũng không ai nhắc tới. Từ thái độ của Giản Nhược bọn họ cũng đã hiểu .

Giản Nhược chui vào xe Thượng Quan Thần trước, phía sau ba người đàn ông đi song song. Thượng Quan Thần giữ chặt cánh tay Viên Tử Hàm : “Chúng ta, nói chuyện một chút “

Viên Tử Hàm đem ánh mắt hướng về phía Thượng Quan Mộc, thấy hắn gật đầu liền đi theo Thượng Quan Thần đi qua một bên.

” Chuyện trước kia là tôi không thực sự hiểu được suy nghĩ của Tiểu Nhược mới có thể tùy tiện đi tìm cậu như vậy “

“Tôi biết anh cũng là quá yêu Tiểu Nhược mới có thể làm như vậy, nói thật Tiểu Nhược là một cô gái đáng yêu như vậy, ai cũng không đành lòng thương tổn!”

Yêu một người sẽ vì người đó làm hết thảy mọi chuyện, tình yêu của Thượng Quan Thần là vĩ đại, cũng là ngu muội, Viên Tử Hàm nghĩ lại, kỳ thật mình cùng Thượng Quan Thần cũng thật giống nhau, lúc đó Thượng Quan Thần vừa nói bảo cậu rời xa Thượng Quan Mộc, cậu còn thật sự muốn rời đi. Cậu từ đầu tới cuối không nghĩ qua suy nghĩ của Thượng Quan Mộc, liền đem kết quả ném cho hắn, khiến hắn một mình chấp nhận. Lúc này nhất thời trong lòng như đao cắt, mình đến tột cùng đã làm những chuyện ngu xuẩn!

“Nhà tôi lúc trước bị người xấu hãm hại, toàn bộ tài sản hầu như không còn, hơn nữa còn bị kẻ thù truy sát, khi đó được một đạo trưởng cứu, mà anh của tôi cũng bị hắn thu làm đồ đệ “

Thượng Quan Thần ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói.

Nguyên lai là như vậy, cậu vẫn luôn nghi hoặc tại sao Thượng Quan Mộc một công tử con nhà giàu cư nhiên còn có thể có bản lĩnh bắt quỷ cổ quái như vậy, xem ra khi còn nhỏ Thượng Quan Mộc đã xảy ra một số chuyện rồi .

“Anh tôi vốn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý, anh ấy đi theo đạo trưởng ba năm, khi đó anh ấy mới bảy tuổi, khi về nhà đã là mười tuổi , thời điểm đó nhà tôi vì được ba ba của Tiểu Nhược giúp  đỡ cũng bắt đầu có chút khá lên , anh tôi sau khi về nhà liền cùng tôi và Tiểu Nhược học chung một trường, tính tình anh ấy từ nhỏ đã lão luyện, nhưng từ lần đó gặp lại tôi mới phát hiện anh ấy đã không phải cao ngạo, mà là lãnh đạm “

Bảy tuổi đã bị bức rời khỏi cha mẹ ba năm, nghĩ đến tính cách cũng không thoải mái chút nào. Viên Tử Hàm nghe Thượng Quan Thần nói ra, đối Thượng Quan Mộc càng có chút thương tiếc.

“Tôi cùng Tiểu Nhược khi đó nghĩ hết mọi biện pháp nhưng không thể khiến cho anh ấy thật lòng vui cười một lần, sau này tiếp xúc nhiều lắm khoảng cách giữa ba người chúng tôi mới coi như gần một chút, cho dù cười cũng rất là miễn cưỡng”. Thượng Quan Thần đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Viên Tử Hàm nghiêm túc nói ” Nhưng cậu lại làm được . Làm em trai, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc, mà người có thể khiến cho anh ấy cảm thấy hạnh phúc, chính là cậu!”

Người có thể khiến cho anh ấy cảm thấy hạnh phúc chính là cậu, Viên Tử Hàm kỳ thật muốn nói, là Thượng Quan Mộc cho cậu hạnh phúc, hạnh phúc được che chở ở trong lòng. Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn hắn cách đó không xa, người kia cũng giống như có giác quan thứ 6, đang quay đầu mỉm cười nhìn mình.

” Anh Thần, anh còn đứng đó làm gì, nhanh qua đây…”

Giản Nặc hướng phía Thượng Quan Thần gọi to một tiếng, mà Thượng Quan Thần vừa nghe thấy cô gọi nhất thời cũng giương lên một nụ cười có thể mê hoặc chúng sinh, cô gái kêu mình kia là tình cảm chân thành của hắn kiếp này. Chạy chậm tới, thân ảnh hai người rất  nhanh liền biến mất trong bóng đêm có chút mê mang.

Thượng Quan Thần cùng Tiểu Nhược hẳn là cũng sẽ có kết quả tốt đi, không thể ngờ được chuyện vị hôn thê của Thượng Quan Mộc cư nhiên cứ như vậy giải quyết dễ dàng . Viên Tử Hàm nhớ lại lúc trước làm ra sự tình như vậy, trong lòng vô cùng hối hận. Khi chưa biết rõ chuyện của Thượng Quan Mộc đã làm ra bao nhiêu việc thương tổn đến hắn!

” Em đây là đang hâm mộ bọn họ sao!”

Thượng Quan Mộc không biết từ khi nào thì đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Viên Tử Hàm, đưa tay xoay người cậu đối diện với mình.

“Không cần hâm mộ, chúng ta sẽ so với bọn họ còn hạnh phúc hơn !”

Viên Tử Hàm không kháng cự cái ôm thân mật của Thượng Quan Mộc, trong lòng theo lời của hắn càng khó chịu hơn . Thượng Quan Mộc vì mình trả giá bao nhiêu, trong lòng cậu rõ ràng. Chậm rãi nghiêng người qua, đem đầu tựa vào bờ vai của hắn, hai tay gắt gao ôm lấy eo hắn.

” Xin lỗi, em xin lỗi “

Viên Tử Hàm trong lòng biết, hiện tại cho dù nói ra ngàn vạn lần cái câu xin lỗi cũng không bù lại được thương tổn mình gây ra cho Thượng Quan Mộc.

Thân thể Thượng Quan Mộc trong nháy mắt có chút cứng ngắc, nhưng lại rất nhanh mềm mại trở lại, dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Viên Tử Hàm ” Em đứa ngốc này, anh không thích nghe em nói xin lỗi. Anh chỉ muốn em đáp ứng anh, sau này không được không nói một lời rời nhà trốn đi, anh sẽ lo lắng!”

” Umh, sẽ không, sẽ không có nữa!’

Viên Tử Hàm hết sức nghiêm túc trả lời.

Ngọn đèn chiếu sáng nhiều màu, ánh trăng thanh lãnh bức người, nhưng vẫn là ngăn cản không được hơi ấm ái muội hai người truyền lại cho nhau. Không khí ngọt ngào lúc này, ai cũng không đành lòng phá hư, nhưng lại có người cố tình xuất hiện làm như không thấy.

“Tít tít, tít tít tít …”

Còi xe liên tiếp kêu inh ỏi khiến hai người đang ôm nhau cùng nhíu mày. Không để ý tới, nhưng chủ nhân chiếc xe kia giống như đối nghịch bọn họ, bóp còi không ngừng.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Viên Tử Hàm đưa tay đẩy Thượng Quan Mộc, có chút ngượng ngùng nói. Bị người khác nhìn thấy , bất quá bây giờ là buổi tối, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thượng Quan Mộc không kiên nhẫn nhìn cái xe bên kia, quay đầu nhìn Viên Tử Hàm, mới không nỡ buông tay Viên Tử Hàm, mà là đưa tay cùng mười ngón tay cậu giao nhau. Tay Viên Tử Hàm như trước lạnh lẽo, Thượng Quan Mộc có chút nóng vội, cũng không có quan tâm chủ cái xe kia, kéo Viên Tử Hàm chuẩn bị rời đi, mà cái người bên kia vừa rồi phá hủy không khí tốt đẹp của người ta xong cư nhiên còn không sợ chết xuất hiện ở trước mặt hai người.

Vừa thấy người đi tới, sắc mặt Thượng Quan Mộc càng tối tăm, Viên Tử Hàm cũng là vẻ mặt khó chịu, nói người đàn ông này tại sao  luôn cùng mình đối nghịch!

“Hắc hắc, tại sao hai người mỗi lần vừa thấy tôi đều là cái biểu tình này, tôi thật sự là rất đau lòng!”

Tiêu Thiên Dật hai tay che ngực, giả vờ đau lòng, không hề nghi ngờ, động tác này của hắn cũng không có được sự đồng tình của hai người đối diện.

Thượng Quan Mộc liếc Tiêu Thiên Dật, không để ý tới, trực tiếp kéo Viên Tử Hàm rời đi, mà Tiêu Thiên Dật cũng không giận, vẻ mặt tươi cười nhìn bóng dáng hai người rời đi.

“Tiểu Hàm Hàm, tôi nhất định sẽ chiếm được cậu “

Một tiếng kêu khoa trương, khiến Viên Tử Hàm toàn thân nổi da gà. Người này đáng giết ngàn đao cư nhiên dám nói như vậy, Viên Tử Hàm lúc này đang lo lắng chính là chuyện mình bị hắn nhìn hết sẽ bị Thượng Quan Mộc biết, theo bản năng liếc nhìn Thượng Quan Mộc, vẻ mặt thật sự là lo lắng.

” Đừng để ý tới người điên này, chúng ta về nhà thôi!”

Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm nói xong, khóe miệng hơi hơi động một cái. Xoay ngườiánh mắt bình thản không gợn sóng thẳng tắp bắn về phía Tiêu Thiên Dật.

” Cậu ấy là của tôi, cậu đừng mơ tưởng động đến một đầu ngón tay cậu ấy, cho dù ba ba của cậu là trùm thế giới, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu “

Nói xong lời này, kéo Viên Tử Hàm nghênh ngang rời đi.

“Ha ha, xem ra cậu thật đúng là quan tâm cậu ta, tên nhóc này tôi muốn đoạt không khó, tôi thật sự rất muốn nhìn xem, Thượng Quan Mộc cậu bộ dáng thất bại phấn khích cỡ nào!”

Tiêu Thiên Dật cười lạnh nói, xoay người vào xe rời đi.

_____________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.