Lý Thiên Cương hai tay gắt gao gỡ bàn tay khiến hắn hít thở không thông kia, nhưng cổ tay Lộ Phương lại phi thường không chút xê dịch, chỉ có mắt trợn trắng vài phần . Mà Giang Diễm Lệ bên kia cùng người đàn ông bên cạnh cô vừa thấy tình cảnh này, liền nhanh chóng hướng xe bên kia chạy tới .
” Muốn chạy, không có cửa đâu “
Lộ Phương giơ tay lên, không biết một dải lụa trắng từ đâu bay tới liền gắt gao trói chặt thắt lưng Giang Diễm Lệ, gỡ không được cắt cũng không đứt, đành phải hướng về phía người đàn ông bên cạnh xin giúp đỡ.
“Nhanh lên giúp em cắt đứt nó!”
” Ta không muốn làm hại người không liên quan “
Ánh mắt hung ác của Lộ Phương nhìn Giang Diễm Lệ nói, người đàn ông kia vừa nghe Lộ Phương nói, hai tay vốn đang gỡ tấm dải lụa nhất thời dừng lại, thấy khuôn mặt Lộ Phương vô cùng thê thảm, chỉ liếc mắt một cái, liền rất nhanh dời đi chỗ khác . Hắn cùng với Giang Diễm Lệ…song song, nhưng dải lụa trắng trong tay Lộ Phương chỉ quấn Giang Diễm Lệ, nàng đây là có ý muốn tha cho mình một mạng sao. Nghĩ đến đây, nhìn lá cây không nhìn Giang Diễm Lệ, dứt khoát bước nhanh bỏ đi, xe oanh một tiếng, rất nhanh biến mất trước tầm nhìn của Giang Diễm Lệ.
Người đàn ông này là cái phao cuối cùng của Giang Diễm Lệ, nhưng hắn vẫn là không chút do dự rời đi, thậm chí ngay cả một ánh mắt xin lỗi cũng không có. Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây sao? Cô không cam lòng, cô còn có tương lai tốt đẹp, tuổi xuân phơi phới làm sao có thể chấm dứt thê thảm ở trong này chứ!
“Đại tỷ, tôi biết tôi sai rồi, nhưng là lúc ấy Lý Thiên Cương dùng tiền dụ dỗ tôi, bằng không tôi sẽ không phá hư gia đình của chị, đại tỷ, cùng là người đáng thương, chị tha cho tôi đi “
Giang Diễm Lệ từ trong lời nói vừa rồi của Lý Thiên Cương cùng Lộ Phương cũng có thể đoán được, đám mây đen hóa thành quỷ rõ ràng chính là người vợ trước của hắn. Một phen nước mũi nước mắt khóc lóc Lộ Phương, muốn giải thích với cô.
Mà bên kia Lý Thiên Cương cũng là tức giận, Giang Diễm Lệ tại sao có thể nói ra những lời như vậy, lúc trước rõ ràng chính cô ta nói mình mang thai, mà hắn tuy rằng cùng Lộ Phương kết hôn đã nhiều năm , nhưng vẫn chưa có con, hơn nữa Giang Diễm Lệ khi đó đối hắn khăng khăng một mực, vì thế hắn liền thật sự tin lời của cô .
Nhưng lúc này thế nhưng lại vặn vẹo sự tình, Lý Thiên Cương lửa giận trong lòng càng thêm dâng lên, nhưng cổ bị Lộ Phương gắt gao giữ chặt, khí vào bao nhiêu ra hết bấy nhiêu, đâu còn có thể nói ra, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Giang Diễm Lệ bên kia.
“Ha ha ha, vợ chồng vốn là chim cùng tổ, tai vạ đến đều tự bay, những lời này quả nhiên không giả!” Lộ Phương âm trầm cười nói, rất nhanh âm điệu liền chuyển, thần sắc biến đổi, lớn tiếng quát: “Mặc kệ ai đúng ai sai như thế nào, ta thật vất vả mới đợi đến hôm nay, món nợ thiếu ta như vậy, hôm nay nhất định phải trả “
Lộ Phương nói xong, một tay bóp cổ Lý Thiên Cương, mà một tay kia giống như linh xà chuyển động , đem tấm vải lụa quấn chặt thắt lưng Giang Diễm Lệ mạnh mẽ kéo đến trước mặt Lộ Phương.
“Ha ha, các người cũng có hôm nay, cùng theo ta xuống địa ngục đi “
Lộ Phương hai tay bóp mạnh một cái, chậm rãi dùng sức, thân thể hai người từ từ bị nàng nhấc lên, gót chân rời khỏi mặt đất, ở giữa không trung đạp loạn , mà Âu Tiểu Lan bên kia ngẩn ra, hai mắt đầy lệ, không dám có chút nhúc nhích.
” Nhanh cứu cứu bọn họ đi “
Viên Tử Hàm giữ chặt cánh tay Thượng Quan Mộc, đồng thời vừa nói chuyện, Thượng Quan Mộc cũng đã bắt đầu có hành động , từ trên người lấy ra một tấm lá bùa màu vàng, trong miệng lẩm bẩm, lạnh lùng quát một tiếng, lá bùa kia như cánh cung bay đi, đánh vào người nữ quỷ kia.
Nữ quỷ ngửa đầu kêu một tiếng, hai tay mất đi lực đạo, hai người sắp đi gặp Diêm Vương kia từng người té ngã trên mặt đất.
“Cư nhiên lại là các ngươi!”
Nữ quỷ kia đã nhận ra Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc, đối với bọn họ trừng mắt hét lớn.
“Cư nhiên là ngươi!”
Thượng Quan Mộc đem ánh mắt ngoan độc như rắn của cô nhất nhất lạnh nhạt tiếp nhận, bình thản nói “Ta cho rằng giáo huấn lần trước đã đủ rồi, không nghĩ đến ngươi vẫn khăng khăng một mực như vậy “
Lần trước Lộ Phương định hút âm khí của Viên Tử Hàm, cũng là bị Thượng Quan Mộc ngăn trở, ngăn trở thôi không nói, còn khiến cô bị thương, mà lúc này khi cô sắp có thể chính tay đâm chết cừu nhân, hắn cư nhiên lại xuất hiện , hơn nữa lại nói như vậy khiến cô cảm thấy đau lòng.
Như thế nào khăng khăng một mực, cô chỉ biết là ở hiền gặp lành ở ác gặp ác , Lý Thiên Cương thiếu cô hai mạng người, chung quy chỉ muốn đòi lại.
” Anh cái gì cũng không biết, có tư cách gì ở đây bình phẩm?”
Lộ Phương lời nói tuy rằng hung hăng, nhưng ở trước mặt Thượng Quan Mộc cô không dám lộn xộn. Mà Lý Thiên Cương cũng chính là nhìn thấu điểm này, nhanh chóng bò lên, chạy đến bên cạnh Thượng Quan Mộc, vội vàng nói “Thượng Quan tổng giám mau cứu chúng tôi, nữ quỷ này muốn giết chúng tôi “
Thượng Quan Mộc mỉa mai thấy Lý Thiên Cương phản ứng như thế, hắn cũng là người thù dai, hắn nhưng không quên là ai lấy Viên Tử Hàm ra uy hiếp hắn đem hợp đồng giao ra. Chính liếc mắt một cái, liền đã muốn rời đi.
“Lý Thiên Cương, anh cư nhiên là một người như vậy, tôi lúc trước thật sự là mắt bị mù” Lộ Phương mặt lộ vẻ ra châm biếm, không biết là đang cười nhạo mình hay là đang cười nhạo Lý Thiên Cương .
“Anh đã vô tình vô nghĩa như vậy, tôi đây cũng không cần phải … hạ thủ lưu tình nữa , còn có các ngươi “
Anh mắt Lộ phương hung ác di chuyển từ Lý Thiên Cương, tới Viên Tử Hàm, rồi tới Thượng Quan Mộc, cuối cùng liếc mắt nhìn khuôn mặt co quắp của Giang Diễm Lệ trên mặt đất.
Đột nhiên gió bão gào thét, tro bụi trên mặt đất cuồn cuộn, vào thu lá cây vốn rất yếu ớt, bị trận gió lớn này càn quét, nhất thời giống như hoa rơi.
Mà Lộ Phương lại hóa thành mây đen bao quanh, thẳng hướng Lý Thiên Cương bay tới.
“Thượng Quan tổng giám, mau cứu tôi “
Lý Thiên Cương trốn sau lưng Thượng Quan Mộc, muốn được che chở, mà Viên Tử Hàm lại bị Lý Thiên Cương xô ngã trên mặt đất. Thượng Quan Mộc buồn bực, muốn dứt ra đi kéo Viên Tử Hàm, lại bị Lộ Phương ngăn trở.
“Cứu anh, hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ sống “
Vừa mới nói xong, động tác trên tay liền hướng Thượng Quan Mộc đánh tới, Thượng Quan Mộc quay đầu đi, khiến cho cô rơi vào khoảng không.
Tuy rằng buồn bực Lý Thiên Cương đem mình làm tấm chắn cho hắn, nhưng tình huống lúc này, Thượng Quan Mộc căn bản là không có biện pháp cùng Lộ Phương nói gì, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cùng thân ảnh quỷ mị của Lộ Phương dây dưa.
Cứ cho là thân thủ Thượng Quan Mộc rất tốt, nhưng Lộ Phương thân thể vốn là hư ảo, cho nên vô luận lực đạo Thượng Quan có lớn bao nhiêu , nắm tay thủy chung cũng giống như đánh vào cây bông, bắt không được Lộ Phương.
Viên Tử Hàm từ trên mặt đất bò lên, nhìn bóng người bên kia khó phân biệt, trong lòng sốt ruột không thôi. Cậu rốt cuộc hiểu được, vô luận Thượng Quan Mộc dùng bao nhiêu chiêu thức sắc bén, khi đối mặt với Lộ Phương không phải người, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo trì không bị thương mà thôi.
Nhưng là người thể lực dù sao cũng có hạn. Như vậy đánh nhau không biết thời gian qua được bao lâu, Viên Tử Hàm nhìn thấy rõ Thượng Quan Mộc lúc vừa mới bắt đầu mặt không đổi sắc đến lúc này đã có chút thở hổn hển , nhưng cậu cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm được.
” Này, Lý Thiên Cương, anh mau đi giúp Thượng Quan Mộc, nhanh lên…”
Viên Tử Hàm bước nhanh đến trước mặt Lý Thiên Cương thúc giục. Lý Thiên Cương cơ bắp cùng thể trạng đều rất tốt, có lẽ hắn cùng Thượng Quan Mộc liên thủ còn có thể chút hy vọng .
” Không, tôi không thể qua đó, tôi vừa tới cô ấy nhất định sẽ giết tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]