Chương trước
Chương sau
” Bây giờ cậu không sợ quỷ nữa sao ? Vội vàng như vậy là muốn chạy đến nhìn rõ diện mạo thật sự của quỷ hồn à ?”

Thượng Quan Mộc một câu nói ra suy nghĩ chân thật của Viên Tử Hàm.

Viên Tử Hàm gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: ” Tôi biết anh sẽ không để nó làm hại tới tôi, hơn nữa tôi còn có Phượng ly, bọn chúng căn bản không có cách nào tiếp cận tôi “

Bộ dạng Viên Tử Hàm nghiêm túc, khiến Thượng Quan Mộc không nhịn được cười. Viên Tử Hàm nói không sai, hắn đích xác sẽ bảo vệ Viên Tử Hàm.

” Anh có đi hay không vậy?” Viên Tử Hàm ánh mắt tràn đầy hy vọng hỏi.

Thượng Quan Mộc không lắc đầu cũng không gật đầu, đây nhưng lại làm cho Viên Tử Hàm càng thêm cấp bách . Tiếc rằng xe đã đến Diệu Ký , cho nên Viên Tử Hàm đành phải im miệng . Hai người vào đến văn phòng, Thượng Quan Mộc lại bắt đầu bận rộn, Viên Tử Hàm không ngừng nhìn cái người đang bận rộn kia, cho dù trong lòng cấp bách muốn biết đáp án của Thượng Quan Mộc như thế nào, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, trong nháy mắt lại đến giờ tan tầm. Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm hai người vẫn là như trước kia, gần 6 giờ mới chuẩn bị tan tầm, đây tựa hồ đã trở thành thói quen của hai người.

“Được rồi, chúng ta đi về thôi “

Thượng Quan Mộc thong thả bước qua, đưa tay gõ gõ lên bàn làm việc của Viên Tử Hàm vài cái, ý bảo Viên Tử Hàm có thể tan tầm . Viên Tử Hàm nhìn Thượng Quan Mộc liếc mắt một cái, không nói gì, theo chân hắn xuống lầu.

“Lên xe “

Thượng Quan Mộc đem xe dừng ở trước mặt Viên Tử Hàm, nói.

“Hôm nay tự tôi về nhà được rồi “

Ngữ khí này nghe như thế nào cũng cảm thấy giống như không hài lòng. Thượng Quan Mộc giương cao mày kiếm, cười nhạt nói “Không phải nói buổi tối muốn tiếp tục đi điều tra sao!”

Viên Tử Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt tươi cười đắc ý của Thượng Quan Mộc, cậu cảm thấy mình đã bị hắn đùa giỡn . Bất quá lúc này không phải điều then chốt, then chốt chính là Thượng Quan Mộc nguyện ý cùng mình đi, liền lên xe.

Xe rất nhanh chạy tới khu biệt thự của Lý Thiên Cương. Chướng khí xung quanh tựa hồ so với hôm qua cậu nhìn thấy còn muốn đen hơn một chút, nghĩ đến tình trạng này càng lúc càng không tốt . Viên Tử Hàm có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Mộc, cũng phát hiện ánh mắt Thượng Quan Mộc có chút ngưng trọng. Điều này làm cho Viên Tử Hàm càng thêm bất an trong lòng.

Oan hồn kia rốt cuộc là cùng Lý Thiên Cương có mối thâm cừu đại hận gì, mà đến mức ngay cả những người xung quanh hắn cũng không buông tha?

“Chúng ta có cần lén vào trong xem hay không?”

Đợi hồi lâu vẫn không thấy chút động tĩnh nào, Viên Tử Hàm có chút không chịu nổi, đè thấp thanh âm nói với Thượng Quan Mộc. Mắt thấy mấy mấy giờ cứ như vậy qua đi, một chút biến động nhỏ cũng không có, cứ như vậy si ngốc chờ đợi căn bản là không được!

” Lén vào, cậu cho là chúng ta đến điều tra sự việc, hay là đến làm ăn trộm ? “

Loại này hành vi Thượng Quan Mộc làm sao có thể làm chứ? Thượng Quan Mộc nhìn xung quanh căn biệt thự, sương mù càng lúc càng dày đặc, ánh mắt hiện lên một chút hối hận. Hắn chính là không nên đáp ứng yêu cầu của Viên Tử Hàm dẫn cậu ấy tới đây. Hắn có dự cảm, không lâu sau đó, oan hồn kia sẽ làm ra chuyện gì đó ầm ĩ, trước đây hắn có thể ngăn cản .Nhưng tính khí kia của Lý Thiên Cương giống như hòn đá trong bồn cầu —- vừa thối lại vừa cứng, căn bản không chiếm được manh mối gì.

Thượng Quan Mộc mỏi mệt nhu nhu huyệt thái dương có chút hơi đau, thu hồi tầm mắt.

“Có phải đau đầu hay không, tôi giúp anh xoa xoa “

Đợi Thượng Quan Mộc phản ứng lại, huyệt thái dương đã có một tia cảm xúc hơi lạnh . Nâng mắt lên nhìn thấy vẻ mặt Viên Tử Hàm có chút chuyên chú, khóe miệng càng thêm giương cao, tựa lưng lên ghế mềm mại, hưởng thụ cảm giác hài hòa không dễ có này.

Cảm giác như thế thật tốt!

” Dễ chịu hơn chút nào không?!” Viên Tử Hàm nửa quỳ trên ghế, hai tay nhẹ nhàng nhu động .

Thượng Quan Mộc vốn là đáp ứng yêu cầu của mình mới đến, cậu làm như vậy là đương nhiên, bất quá trước khi cậu làm như vậy cũng không nghĩ quan hệ cấp trên sẽ tăng thêm một tầng, thấy hắn mệt mỏi liền theo bản năng nghĩ nên làm như thế .

“Xem ra hôm nay là đợi không được rồi, chúng ta vẫn là về nhà trước thôi “

Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm có chút lo lắng nhìn mình, mỉm cười gật đầu. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi, cửa lớn biệt thự Lý Thiên Cương lại đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một người.

Người kia vừa từ trong nhà đi ra, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc vốn định rời di nhất thời liền đều dừng lại động tác.

Người đi ra không phải Lý Thiên Cương, mà là Giang Diễm Lệ, điều này làm cho hai người trong lòng có chút phẫn nộ nhất thời lại ngã trở về tại chỗ . Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, đều ngồi im lặng. Lúc này, bọn họ cũng không muốn rời đi, vì xe vừa khởi động, Giang Diễm Lệ sẽ phát hiện ra hai người bọn họ, bị phát hiện cũng không chẳng sao, nhưng vì tránh cho phiền toái không cần thiết, nên xe đứng im tại chỗ không khởi động.

Bên kia Giang Diễm Lệ toàn thân đỏ rực, chiếc váy bó sát cái mông vểnh cao, hai bắp đùi thon dài mang một đôi tất dài màu đen, cổ áo chữ V hết sức khoa trương, khuôn ngực nhấp nhô theo động tác bước đi mà nhảy lên rất có quy luật, khuôn mặt kia vốn đã xinh đẹp lại trang điểm thêm một chút, chỉnh thể nhìn rất vừa mắt, mười phần ưu tú.

Chỉ cần là một người đàn ông nhìn thấy bộ dạng này của cô, phỏng chừng đều sẽ bị cô dụ dỗ không thể quay lại!

Viên Tử Hàm nhìn có chút đỏ mặt, khi nghĩ như vậy, lén quay qua liếc nhìn biểu tình của Thượng Quan Mộc, hắn cũng là một người đàn ông, không phải sẽ cùng những người đàn ông kia giống nhau sao?

Biểu tình trên mặt Thượng Quan Mộc cũng không có giống như Viên Tử Hàm tưởng tượng, thấy Giang Diễm Lệ tương phản như vậy, trong mắt hắn hiện lên một mảnh suy nghĩ sâu xa. Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi? Bản thiết kế kia bị mất cùng chướng khí xung quanh căn biệt thự của Lý Thiên Cươnglà hai chuyện hoàn toàn không dính dáng gì tới nhau.

Giang Diễm Lệ cũng có tình nghi đi! Nếu không tối như vậy rồi , cô ta ăn diện như thế làm gì, chẳng lẽ là đi mua sắm…

Giang Diễm Lệ chân mang một đôi giày cao gót đỏ thẫm, dưới nền xi măng bằng phẳng phát ra những tiếng đát đát nghe rất rõ ràng, ở trong khung cảnh an tĩnh lại đầy chướng khí như vậy, khiến Viên Tử Hàm như cảm giác được một cỗ âm hàn, tựa hồ muốn xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh mỏng manh, thấu vào bên trong trái tim của mình.

Giang Diễm Lệ là một người phụ nữa can đảm, ở trong tình cảnh vắng vẻ như vậy, vẻ mặt cô ta rất tự nhiên, không chút nào sợ hãi hướng bãi đỗ xe đi đến, rất nhanh một chiếc MercedesBenz liền lao ra.

Cô ta cũng không phát hiện ra nơi này còn giấu một chiếc xe, cư nhiên cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc, nghênh ngang lái xe phóng đi.

“Tôi cảm thấy Giang Diễm Lệ là lạ như thế nào đó, lúc này cũng sắp gần 10 giờ rồi, cô ta ăn mặc như vậy đi ra ngoài, chẳng lẽ Lý Thiên Cương không quan tâm cũng không hỏi sao?”

Thượng Quan Mộc nhìn theo xe Giang Diễm Lệ, nghe Viên Tử Hàm nói xong sau đó liếc mắt nhìn cậu một cái. Lý Thiên Cương nếu ở nhà, Giang Diễm Lệ lúc này cũng sẽ không ra ngoài, trực giác Thượng Quan Mộc tự nói với bản thân, Giang Diễm Lệ lúc này ra ngoài, khẳng định có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Mà bí mật này là gì? Cùng bản thiết kế bị mất có liên quan sao?

Thượng Quan Mộc khởi động xe, đuổi theo xe Giang Diễm Lệ.

_____________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.