Chương trước
Chương sau


” Ax, tôi nghĩ chưa ra , trước nhớ kỹ đi, chờ sau này nghĩ ra, tôi sẽ nói cho cậu biết “

Trong lòng đột nhiên trầm xuống, giống như bị cái gì đụng phải, có chút hơi đau . Không khách khí liền đối với Thượng Quan Mộc bất mãn ‘ hừ ‘ một tiếng, nguyên lai còn tưởng hắn sẽ nói ra cái gì kinh thiên động địa lắm , ai biết chỉ là lời nói không có dinh dưỡng như vậy, thật đúng là lãng phí tình cảm của mình . Viên Tử Hàm tự an ủi đối với nguyên nhân mất mát của mình.

” Được rồi, tôi nhớ kỹ. Bây giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ !”

Chuông điện thoại vẫn đang kêu , Viên Tử Hàm cho tới bây giờ cũng không rối rắm. Vội vàng thúc giục ‘Biện pháp hay’ của Thượng Quan Mộc .

“Vậy cậu phải nhớ cho kỹ, đến lúc đó nếu cậu quên , tôi ngay cả vốn lẫn lời đều sẽ phải lấy lại.” Thượng Quan Mộc đôi mắt mang theo ý cười nói, trong ánh mắt tựa hồ mang theo vô vàn tính toán.

Tuy rằng rất thích nhìn biểu tình thay đổi trên mặt Viên Tử Hàm, nhưng bây giờ thực sự không phải lúc . Tiếp tục thản nhiên nói “Không nghe  điện thoại là được “

” Cái gì, không nghe ?”

Đây chẳng lẽ chính là biện pháp hay mà hắn nghĩ ra. Còn lừa gạt mình đáp ứng điều kiện của hắn, việc mua bán này cũng quá không có lời đi .

Viên Tử Hàm nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, nhe răng trợn mắt nói: ” Anh không thể nói một cái phương án tương đối thiết thực hơn sao?”

Thượng Quan Mộc mỉm cười, thế nào cũng không bị vẻ mặt muốn cắn người của Viên Tử Hàm dọa sợ .

“Vậy cậu ngược lại nói xem, hiện tại cậu trừ không nghe ra, còn có lựa chọn nào khác sao ?”

Suy nghĩ trong lòng Viên Tử Hàm, hắn đương nhiên biết, không muốn thương tổn Âu Tiểu Lan, nhưng là Âu Tiểu Lan cô gái này hắn đã sớm khó chịu . Chỉnh cô ta, như thế hình tượng của mình ở trong lòng  Viên Tử Hàm liền tệ hơn . Thừa dịp này, để cô ta hiểu rõ một chút tình hình của mình , coi như không có gì đáng trách.

Bộ dạng giương nanh múa vuốt Viên Tử Hàm với Thượng Quan Mộc rất nhanh liền tiêu tan, bởi vì cậu phát hiện, lời này của Thượng Quan Mộc cũng không phải không thiết thực. Tối qua, cậu đã muốn cùng cô nói rõ ràng, tình cảm cậu đối với cô giống như anh em, chỉ là Âu Tiểu Lan vẫn không buông tha, còn tuyên bố sẽ không từ bỏ.

Hơn nữa bây giờ trừ bỏ cự tuyệt, cái gì cậu cũng không thể làm!

Biết rõ sự thật, Viên Tử Hàm như bị sét đánh, ủ rũ, không có chút sức sống. Mà bên kia chuông điện thoại như trước vẫn kêu, rốt cuộc cũng ngừng,  điều này khiến Viên Tử Hàm thở nhẹ một hơi. Nhưng Viên Tử Hàm và Thượng Quan Mộc hai người đều xem nhẹ tính nhẫn nại của Âu Tiểu Lan, trong một buổi sáng liên tục  mấy giờ liền, gọi tới bám riết không tha, quấy nhiễu Viên Tử Hàm tinh thần không yên, mấy lần nhịn không được muốn bắt máy, đều bị Thượng Quan Mộc cắt đứt . Cuối cùng, bị hắn lựa chọn tắt máy .

Tới lúc tan tầm, hai người mới chuẩn bị trở về nhà .

Vẻ mặt Viên Tử Hàm rất khẩn trương, ánh mắt không ngừng quét về phía cổng Diệu Ký, thấy không có một bóng người, mới buông lỏng tinh thần, rất nhanh chui vào trong xe Thượng Quan Mộc.

” Cảm giác được người theo đuổi rất kích thích đi!”

Thượng Quan Mộc thấy bộ dáng cậu khẩn trương như vậy. Trong lòng hắn rất vui . chướng ngại Âu Tiểu Lan này, bây giờ giống như cũng không cần lo lắng. Nhưng trong lòng hắn lo lắng chính là hai người khác bên cạnh Âu Tiểu Lan —— An Nhã cùng Giang Diễm Lệ.

Hai người phụ nữ này, một người đối với mình, một người là đối Viên Tử Hàm, cũng có thể nói là tâm tư khó đoán . Bất quá Viên Tử Hàm hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt , ai cũng không thể cướp đi.

“Nếu không anh thử xem !”

Viên Tử Hàm nhìn gương mặt đang mỉm cười kia, liền muốn tiến lên đấm cho một trận. Thấy mình chật vật như thế, còn có thể cười  vui vẻ như vậy, đã vậy mình còn đem hắn xếp vào danh sách bạn bè tốt nhất. Tựa hồ so với An Nhã còn muốn quan trọng hơn .

” Con gái thực sự là sinh vật đáng sợ, điểm này, tôi có thể so sánh để cậu hiểu “

Ví như ba người vây quanh Viên Tử Hàm, trừ Âu Tiểu Lan hơi chút yếu đuối, ai cũng không phải người tốt .

” Thật sao? Nghe anh nói giống như từng có rất nhiều cô gái vây quanh anh vậy !”

Viên Tử Hàm quay đầu nhìn cửa kính xe, bên trong xe phủ một tầng nhiệt khí như sương mỏng, cậu làm như có ý lại như trong lúc vô tình hỏi.

” Umh, cũng coi như vậy “

Thượng Quan Mộc ôn nhu nói . Nghiêng đầu nhìn không rõ mặt  Viên Tử Hàm, cũng biết cậu để ý đến mình. Nhưng Viên Tử Hàm nói lời này, thật sự rất khiến hắn hiểu lầm .

” Umh “

Viên Tử Hàm không quay đầu, tiếp tục nhìn bên ngoài . Thượng Quan Mộc một người đàn ông ưu tú như thế, có rất nhiều cô gái vây quanh cũng là chuyện bình thường . Nhưng mình lại chính là một người con trai, nếu mình là con gái, nhất định cũng sẽ không do dự mà lựa chọn hắn.

Viên Tử Hàm lắc lư đầu, bỉnh đi những suy nghĩ vớ vẩn kia, có chút mỏi mệt tựa đầu vào ghế mềm mại sau lưng. Hôm nay bị điện thoại Âu Tiểu Lan ‘Quấy rầy’ một ngày , tinh thần căng thẳng, lúc này ngược lại điềm tĩnh một chút .

Rất muốn ngủ . Gạt Thượng Quan Mộc ra một bên, dẹp  Âu Tiểu Lan sang một chỗ . Viên Tử Hàm rất nhanh liền ngủ một giấc .

Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm an tĩnh ngủ ngon, không nói gì. Đem áo khoác trên người nhẹ nhàng khoát lên cho cậu, tiếp tục lái xe. Tránh đánh thức Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc còn cố ý giảm tốc độ xe lại. Ngày hôm nay với cậu mà nói là một ngày tra tấn lớn lao đi.

***

Một chiếc xe dưới ánh đèn mờ nhạt đang chạy với tốc độ rùa bò, cũng may con đường này, lúc này rất vắng, bằng không thật sự sẽ khiến cho giao thông bế tắc.

Sự thật chứng minh, Viên Tử Hàm sẽ bị đánh thức, hoàn toàn là do Thượng Quan Mộc quá lo lắng . Thẳng đến lúc Thượng Quan Mộc về đến nhà, Viên Tử Hàm còn chưa tỉnh, hơn nữa xem ra ngủ còn rất trầm, cũng rất ngon .

Cẩn thận ôm lấy cậu, đi vào nhà, rồi ôm lên phòng . Đem cậu cẩn thận đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại, bàn tay to hiện rõ những khớp xương, nhẹ nhàng xoa lên mặt cậu. Từ cái trán trơn bóng, đến cái cằm nhọn nhọn, động tác dịu dàng thong thả, giống như ở trong tay hắn chính là vật quý nhân gian.

Rất ngứa ngáy, nhưng cũng rất thoải mái . Mặt Viên Tử Hàm nhẹ nhàng hướng tay Thượng Quan Mộc đang vuốt ve mặt mình cọ cọ, khóe miệng cong lên mỉm cười. Trong lúc ngủ mơ mình cùng Thượng Quan Mộc sống chung, vẫn là giống như trước cãi nhau ầm ĩ, cuộc sống vui vẻ biết bao.

” Đang mộng đẹp. Trong mộng có ta hay không?”

Thượng Quan Mộc bởi vì Viên Tử Hàm không cự tuyệt vuốt ve của mình, trong lòng rất vui . Ghé sát vào tai cậu nhẹ giọng nỉ non: “Tôi muốn trong giấc mộng của cậu bây giờ, đồ ngốc, mang tôi vào giấc mộng, được không!” Giọng nói hết sức ôn nhu .

Đôi môi hôn lên sườn mặt hơi lạnh của cậu , chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, nhưng vẫn khiến hắn rung động. Chỉ là khúc mắc trong lòng của Viên Tử Hàm còn chưa có cởi bỏ, hắn vẫn là không dám coi thường .

” Đồ ngốc, cậu đối với tôi rốt cuộc là loại cảm giác gì, như thế nào tôi luôn cảm thấy cậu là thích tôi, đây rốt cuộc có phải do tôi ảo giác hay không! Nếu thích tôi, liền sớm thừa nhận đi, đừng để tôi chờ lâu như vậy, được không ? Thấy cậu không để ý tới tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu, thật không biết cậu cho tôi ăn bùa mê thuốc lú gì nữa “

Mình thực sự là hãm quá sâu rồi ! Thượng Quan Mộc cười cười . ánh mắt đầy thỏa mãn cùng sủng nịch.

____________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.