Edit | Beta: Manh
Lúc nhận được cuộc gọi từ Hoắc Tuân, Nhạc Dư vừa đặt thức ăn lên bàn.
“Anh đến rồi à?”
“Ừ, đang đứng trước cửa.”
“Bảo bối đi công tác vất vả rồi,” Nhạc Dư cởi tạp dề, “để em xuống đón anh nhé!”
Hoắc Tuân cười khẽ, nhắc cô: “Dưới này đang nắng nóng.”
“Không vấn đề, em mặc ít lắm.”
Hoắc Tuân: “…”
Cúp điện thoại, Nhạc Dư vội xỏ đôi dép tông vào thang máy mà không kịp thay giày, đến khi xuống tầng, không thấy bóng Hoắc Tuân đâu, cô dáo dác nhìn quanh, thấy gương mặt quen thuộc thấp thoáng sau bụi cây um tùm, cô mừng rỡ, vội chạy đến.
“Bảo bối!”
Lòng bàn chân của Nhạc Dư hơi bẹt, thời học sinh chạy tám trăm mét luôn ngã đôi lần mới hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này cô đi dép tông, càng không tiện, cô kéo dép lệt xệt chạy đến, chợt lảo đảo, dép văng, người thì treo trên người người đàn ông.
“Bảo bối, em nhớ anh quá.”
Hai người đã hai tháng không gặp, đây là lần Hoắc Tuân đi công tác lâu nhất. Khi không thấy người, Nhạc Dư hết sức bình tĩnh, chậm rãi sống qua ngày cũng không hề cảm thấy cô đơn. Nhưng vừa biết hôm nay Hoắc Tuân sẽ trở về, tối hôm qua cô thao thức suốt đêm, sáng sớm đã dậy vào bếp nấu canh. Kể từ khi ở bên anh, cô hiếm khi nào vào bếp nên rất không quen tay, lúc này lại không có người giúp việc, chỉ có thể làm một bàn đồ ăn chắp vá, vừa khéo giết thời gian cho đến lúc Hoắc Tuân về khác.
Hoắc Tuân bị huých lảo đảo, vali
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516907/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.