Edit | Beta: Manh
Quy đầu vừa nhích mình cảm nhận được sự ẩm ướt của quần con.
Hoắc Tuân lẳng lặng nở nụ cười.
“Nhưng…” Nhạc Dư ngập ngừng, không biết anh đang cười gì, nâng tay đẩy anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hoắc Tuân ngậm vành tai cô: “Mình thử lại đi.”
Nhạc Dư cau mũi, vẫn là ba từ: “Em sợ đau.”
“Vậy mình cứ thử trước xem em cảm thấy thế nào nhé.”
Nhạc Dư: “… Ừm.” Lần nào cũng chỉ nói miệng chứ không vào thật, lần này hẳn sẽ không phải ngoại lệ.
Song cô không ngờ Hoắc Tuân lại hôn lên nơi đó.
“H… H… Hoắc Tuân! Đừng hôn chỗ đấy!” Nhạc Dư hoảng sợ thiếu điều hét rách họng.
Hoắc Tuân đã vờn đến âm đế ngẩng đầu: “Em sẽ thích thôi.”
Nhạc Dư ngây ngẩn trơ mắt nhìn anh vùi đầu giữa hai chân mình, rồi bật thốt tiếng rên rỉ khó kiềm tức thì.
Hoắc Tuân luồn lưỡi qua hai mảnh thịt trai, chui vào tiểu huyệt, bắt đầu càn quét vách trong mềm mại. Nhạc Dư thậm chí còn nghe được tiếng nước lép nhép, hai chân chực khép ôm ghì đầu anh, trái lại giúp anh vào càng thêm sâu.
Anh vuốt ve mông cô, nước suối trong veo không ngừng chảy xuôi dòng, Nhạc Dư cất tiếng rên rỉ gần như không thể nghe thấy, nước mắt nhuộm ướt vành tai: “Hoắc Tuân, đừng… đừng hôn…”
Nơi đó không sạch sẽ là thế, sao có thể…
“Hửm?” Hoắc Tuân hồn nhiên lau vệt nước lóng lánh dính quanh môi, lướt tay qua tiểu huyệt, đưa dịch thể lên bụi cỏ lưa thưa mềm mại, cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Có sướng không?”
“A!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516904/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.