Edit | Beta: Manh & MDL
Điền Thấm không ngờ Nhạc Dư có thể quản lý được Hoắc Ngô Nhất, trong khi những giáo viên trước đó đều bị cậu bé đuổi đi. Chị hết sức vui mừng, muốn giữ Nhạc Dư lại ăn cơm, song Hoắc Tuân lại thay Nhạc Dư từ chối ý tốt của chị.
“Cô Nhạc còn có chuyện muốn nói với em, hôm nay không ở đây ăn được.”
Điền Thấm không rõ hai người trước mắt liệu có quen nhau hay không, chị không hỏi nhiều, chỉ dễ tính xua tay: “Vậy lần này cô Nhạc cứ giải quyết việc trước đi, lần sau cô giáo ở lại dùng bữa nhé.”
Nhạc Dư xấu hổ cười: “Vâng, cảm ơn chị Hoắc ạ.”
Cô lại một lần nữa hối hận, lúc trước nghe người môi giới nhắc đến họ Hoắc, vì sao quả đầu dưa này lại không nghi ngờ tí tị nào vậy? Ngốc chết đi được!
Sau khi lên xe, Hoắc Tuân hỏi Nhạc Dư: “Cô muốn ăn gì?”
Nhạc Dư uể oải đáp: “Tùy khẩu vị của giám đốc Hoắc, tôi ăn gì cũng được.”
“Món Quảng Đông thì sao? Cô có thích không?”
Nhạc Dư không trả lời trực tiếp mà ừ một tiếng: “Vậy thì ăn món Quảng Đông.”
Hoắc Tuân tăng nhiệt độ trong xe: “Chỗ đó không gần lắm đâu, cô ngủ một lát đi.”
Hôm nay Nhạc Dư dậy từ sớm nên quả thực có thấy buồn ngủ. Nhưng lời của Hoắc Tuân như một đòn cảnh tỉnh, khiến Nhạc Dư tỉnh táo trở lại, cô giữ vững tinh thần: “Thôi, chúng ta nói chuyện lá thư kia.”
Hoắc Tuân liếc cô, sau đó gật đầu: “Ừ, cô nói đi.”
Nhạc Dư kể những trọng điểm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516897/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.