Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Nhạc Dư về nhà sớm hơn Hoắc Tuân. Cô bỏ sườn heo vừa mua vào tủ lạnh, cởi sạch "trang bị" rồi chui tọt vào chăn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cô bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng.
"Tiên sinh ốc đồng của em về rồi đấy à."
Nhạc Dư ngồi gác chân trước quầy bar, nhìn Hoắc Tuân đảo những miếng sườn quyện với nước sốt nâu đỏ trong chảo, khói bị hút đi, chỉ còn mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp bốn phía. Cô uống một ngụm nước, tay chống má, "Hôm nay bận không anh?"
Hoắc Tuân liếc chân cô, thấy cô có đi tất mới thu tầm mắt lại, "Cũng bình thường, có điều việc phá bỏ và di dời hải cảng đang gặp chút vấn đề, chắc anh sẽ phải qua đó một chuyến."
Nhạc Dư ngồi thẳng dậy: "Anh phải đi à? Bao giờ đi?"
Hoắc Tuân nhìn cô, tỏ ý xin lỗi: "Chắc là trong tuần này."
Đấy là tình huống xấu nhất.
Nhạc Dư đứng dậy, lê dép qua ôm anh, chẳng màng mùi dầu mỡ trong bếp: "Em có thể bảo em không nỡ để anh đi công tác không?"
"Đương nhiên là được." Hoắc Tuân tắt bếp, xoay người ôm Nhạc Dư, trông cô có vẻ hồng hào sau giấc ngủ thoải mái: "Nhạc Nhạc, lâu lắm rồi em mới nói những lời này."
Nhạc Dư đáp: "Sau này lần nào em cũng sẽ nói cho anh nghe."
Lúc trước không nói, không phải là vì không nỡ, mà là vì không muốn nói. Nhưng nay đã khác xưa, cô chỉ ước Hoắc Tuân nhớ thương cô trong lòng, tốt nhất là nóng lòng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516848/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.