Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Vào hè năm ngoái, Hoắc Tuân đi công tác suốt hai tháng ròng. Sợ anh phân tâm, Nhạc Dư chẳng dám bộc lộ nỗi nhớ nhung trong lòng.
Cảm xúc giấu kín rất dễ hiện trên mặt, Dương Mai Mai là người đầu tiên phát hiện ra.
"Bạn trai cậu lại đi công tác hả?"
Dương Mai Mai và Nhạc Dư đều là giáo viên ngữ văn, khi Nhạc Dư còn chưa lên chức thì hai người đã làm việc tại cùng một văn phòng, thế nên quan hệ giữa đôi bên gần gũi hơn cả.
Nhạc Dư ngẩng đầu lên từ chồng bài tập, vô thức sờ sờ mặt: "Sao cậu biết?"
"Dễ nhìn ra lắm mà, anh ta vừa đi thì cậu kiệm lời hẳn."
Tay Nhạc Dư chống chằm, xoay bút: "Anh ấy đã ra nước ngoài hơn một tháng rồi, tôi không nhớ anh ấy mới là kỳ quái chứ nhỉ?"
"Tôi không có ý gì đâu, nhưng một năm có 365 ngày mà anh ta chỉ dành được số lẻ cho cậu, nếu tôi là cậu thì đã sớm chia tay rồi."
Dương Mai Mai không đợi được câu trả lời, dứt khoát thò người tới trước mặt Nhạc Dư: "Chẳng phải anh chàng mới tới hơi hơi thích cậu sao? Thử cân nhắc xem? Anh ta là bà con thân thích của hiệu trưởng, dáng dấp không tồi, hơn hẳn cái người suốt ngày đi công tác kia."
"Ý cậu là Vương Thận á?"
Dương Mai Mai gật đầu.
"... Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Nhạc Dư chẳng buồn phản bác, hai người này căn bản không thể so sánh, cô lại cầm bút tiếp tục chấm bài tập, đầu cũng không nâng, "Đừng nhắc lại những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516833/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.