Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Tuy vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng khi duỗi thẳng thì ngón tay vẫn nhói đau.
Hoắc Tuân dọa bảo không dưỡng thương tử tế thì xương sẽ rạn, tiện thể băng ngón tay Nhạc Dư kín mít, "Thế này sẽ không đau nữa."
"Nhưng bất tiện lắm."
Anh bọc tầng tầng lớp lớp băng gạc, cô thậm chí còn chẳng trông thấy ngón út của mình.
"Em muốn lấy gì thì bảo anh, có gì đâu mà bất tiện."
Vì muốn chăm sóc Nhạc Dư, Hoắc Tuân làm việc luôn tại về nhà.
Cô vốn định phản đối, song anh đột nhiên ra hiệu cho cô giữ yên lặng, chỉ chỉ màn hình máy tính, cô hiểu ý gật đầu, không tiếp tục nói chuyện mà chuyên tâm đọc sách.
Anh lẳng lặng cong khóe môi, nói với màn hình: "Bắt đầu đi."
Nhạc Dư vẫn luôn cảm thấy giọng Hoắc Tuân rất êm tai, rõ ràng, tựa như dòng suối trong nơi khe núi, nghe nhiều thì thấy tinh thần sảng khoái, còn có thể thôi miên người khác.
Chưa đọc được mấy trang, mắt đã xon xót, cô lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng khi đang làm việc nghiêm túc của Hoắc Tuân để giữ tỉnh táo.
Người đàn ông của cô đúng là vừa đẹp trai vừa xuất sắc.
Mũi cô ngưa ngứa, không nhịn được mà hắt xì thật to. Hoắc Tuân nâng mắt, thấy Nhạc Dư che kín miệng đang khiếp sợ nhìn mình.
Hoắc Tuân còn chưa kịp bảo "Không sao" thì cô đã hoảng hốt vọt ra khỏi phòng làm việc, sau khi cửa phòng khép lại, anh thoáng nghe thấy tiếng hắt xì.
Anh che trán, nhìn về phía mười mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516827/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.