Chương trước
Chương sau
Hôm nay Trình Tú Dao rất đẹp, cô mặc một chiếc váy màu kem nhẹ nhàng được may từ vải Satin, váy cổ vuông, dài và ôm sát người làm tôn lên đường cong cơ thể của cô. Lý Cảnh Thiên cũng ngây người, cô nhìn anh thắc mắc

" Anh...không định lái xe hả?"" À, anh có cái này"Anh lấy trong ngăn chứa đồ ra một chiếc hộp nhẫn thương hiệu Tiffany&Co

" Anh đã đi đặt làm lại chiếc nhẫn cưới em làm mất, nhưng mà họ nói không làm riêng lẻ một chiếc vì thế anh đã đi làm ở chỗ khác"" A-anh... nhân viên y tế không được đeo trang sức..."" Anh biết, nhưng em đừng lo, em làm mất bao nhiêu cái thì anh vẫn sẽ mua lại được mà."Lý Cảnh Thiên đeo nhẫn cho cô, vậy là từ giờ hai người sẽ chính thức bắt đầu lại. Cô cũng không để ý mình đã bỏ quên điện thoại ở nhà, Trình Vũ Phong gọi cho cô không được nên cố gắng suy luận.

-" Hợp âm F-A-C..."

Anh cố gắng nhớ thật kĩ, đêm đó Chu Uyển Lan và Chu Uyển Dung đã nói những gì.

I/" Chị nói dối!"

Chu Uyển Lan tát Chu Uyển Dung một cái đau điếng, dấu tay hằng rõ trên khuông mặt

"Em có thôi ngay không hả?!!!"

-" Gia đình luôn luôn kết nối với nhau, là chính bản thân chị có vấn đề Chu Uyển Lan!" //

Phải rồi, là câu nói đó "GIA ĐÌNH LUÔN KẾT NỐI" vậy hợp âm F-A-C nó nghĩa là "Family Always connected".

Anh nhận ra điều gì đó liền vội vã rời đi, trong đầu liên tục xuất hiện những năm tháng tuổi thơ sống cùng dì. Họ đã trồng một cây táo phía Tây của Hoa Viên và đặt tên cho nó là cây gia đình.

Trình Vũ Phong cật lực đào ở phía dưới gốc cây, không sâu lắm anh nhìn thấy một vật gì đó đang phát sáng. Nó là một hộp nhạc cũ bị bùn đất bám vào nên không còn chơi được nữa, bên trong có một lá thư và một chiếc chìa khoa.

( Gửi Tiểu Phong và Dao Dao,

Khi hai con tìm thấy được chiếc hộp nhạc này và đọc những gì dì viết thì có lẽ đã rất rất lâu trôi qua rồi và dì cũng đã chết. Chúc mừng hai đứa đã vượt qua thử thách đầu tiên, khá là đơn giản nhỉ?

Các con chắc chẳn rất muốn tìm hiểu sự thật vì thế hãy dùng chiếc chìa khóá này làm manh mối tiếp theo nhé.



Chúc may mắn

Chu Uyển Dung.

Nét chữ này chắc chắn là của Chu Uyển Dung rồi, anh vội vã rời khỏi căn tứ hợp viện. Các vệ sĩ của Trình gia theo lệnh canh giữ nơi này vờ như có người ở bên trong còn anh rơi đi một cách bí mật.

Bên này Bạch Mộng Nhiên cũng không thể ngồi yên, thủ tục ly hôn chưa làm xong nhưng cô lại về nước vì nghe tin sắp tới gã chồng của mình cùng với tình nhân của hắn có hẹn. Cô muốn xem thử, là người nào hơn cô mà tên đó lại mê như điếu đồ. Gia thế Bạch gia rất lớn, cô nhanh chóng tìm được chồng mình và Lâm Quỳnh Chi đang tình chàng ý thiếp trong một quán cafe.

Bạch Mộng Nhiên bước vào quán cà phê với cơn giận dữ như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng. Cô nắm chặt chiếc túi Dior trong tay, cảm nhận từng thớ da mềm mại, sẵn sàng biến nó thành vũ khí để trả thù cho sự phản bội. Khi cô nhìn thấy Lâm Quỳnh Chi đang ngồi ung dung bên cạnh chồng mình, tim cô đập thình thịch, cơn thịnh nộ càng dầng lên.

Quỳnh Chi, với vẻ mặt không chút áy náy, nhìn thấy Mộng Nhiên tiến lại gần, nhưng cô ta chỉ nhếch mép cười.

Cùng lúc đó, người chồng của Mộng Nhiên, ngồi bên cạnh Quỳnh Chi, cũng bắt đầu lo lắng, vội vã đứng dậy như thể muốn ngăn chặn cơn bão sắp đến.

"Mộng Nhiên, em bình tĩnh đã..." Anh ta lắp bắp nói, giơ tay ra ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Mộng Nhiên, không hề đắn đo, vung mạnh chiếc túi Dior đập thẳng vào mặt Quỳnh Chi, khiến cô ta ngã nhào ra sau. Tiếng đánh vang lên như một cái tát nặng nề vào lòng tự tôn của người đàn bà ngoại tình. Quỳnh Chi ôm lấy mặt, hét lên một tiếng kinh hãi, nhưng Mộng Nhiên không dừng lại. Cô tiếp tục quật túi vào người Quỳnh Chi, từng cú đánh dồn dập như trút hết nỗi đau bị phản bội.

Người chồng hoảng hốt, lao đến cố gắng kéo Mộng Nhiên ra, nhưng cô giằng mạnh khỏi tay anh ta, gào lên trong cơn cuồng nộ: "Anh tránh ra! Đừng có bảo vệ cái loại đàn bà trơ trẽn này!"

"Đủ rồi, Mộng Nhiên, đủ rồi!" Anh ta hốt hoảng, cố gắng che chắn cho Quỳnh Chi, nhưng cũng nhận vài cú đánh không thương tiếc từ đám bạn thân của Bạch Mộng Nhiên. Đi đánh ghen nhất định không bao giờ được đi một mình, phải đi với bạn thần!

-" Lâm Quỳnh Chi, 29 tuổi, đang hẹn hò với nhiều đại gia một lúc. Tao cứ tưởng mày quốc sắc thiên hương thế nào, ai ngờ chẳng nổi cọng tóc của tao nữa"

Cô nhìn xấp giấy mà thám tử đưa cho mình

-" Thì sao nào? Trong tình yêu người không được yêu là người thua. Cô thua rồi!"



Lâm Quỳnh Chi ra vẻ tự cao tự đại, cô ta cố tình khoe ra chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út.

-" cô cũng biết đó, tôi mang họ Bạch. Mà con gái của Bạch gia chưa bao giờ dùng lại đồ cũ hết. Chồng của tôi...à không chồng sắp ly hôn của tôi đành để lại cho cô vậy. Nhưng cô nhớ cho rõ đây, tiền của anh ta là tôi cho. Anh ta là chạn vương, khi hết tiền rồi thì anh ta sẽ bỏ cô thôi."

Bạch Mộng Nhiên thấy cô cùng nực cười, lại còn thật lòng. Đến chiếc nhẫn trên tay Lâm Quỳnh Chi cô cũng có một cái y hệt, vậy là thật lòng sao? Khi chồng của cô hết tiền thì Lâm Quỳnh Chi sẽ đi tìm người khác, đó cũng được coi là thật lòng.

Bạch Mộng Nhiên giải quyết xong tiểu tam thì ra hiệu cho mấy người bạn của cô qua đây giải quyết tiếp cho xong, cô thì đi đến chỗ chồng cũ.

- "Anh nghĩ mình là ai mà dám bảo vệ con đàn bà này? Anh chỉ là một kẻ ăn bám, sống nhờ vào tiền của tôi mà dám đi ve vãn khắp nơi! Đồ vô dụng!"

Anh ta bị chửi cho không thể cãi lại

-" Anh dõng cái tai lên mà nghe cho rõ. Tôi là tài phiệt đơn giản vì tôi giàu, có mấy đồng bạc lẻ tôi không định lấy lại đâu. Nhưng mà tôi quá chướng mắt, anh và cô ta hôm nay làm tôi mất quá nhiều thời gian. Đừng hòng lấy một xu nào từ Bạch gia"

Bạch Mộng Nhiên đứng lên, nhóm bạn của Mộng Nhiên hả hê nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi cùng cô quay người bỏ đi, để lại người chồng đứng đó, run rẩy trong sự nhục nhã, còn Quỳnh Chi thì nằm thở hổn hển, không còn sức để chống trả.

-" Cẩn thận nhé, đừng ve vãn anh rể tôi nữa" Bạch Mộng Nhiên quay lại nói với Lâm Quỳnh Chi.

Nghe đến "anh rễ" Lâm Quỳnh Chi ngơ ngác

-" Chắc cô không biết, tôi gọi chủ tịch tập đoàn Astra là cậu"

Nghe đến Trình gia thì lòng Lâm Quỳnh Chi nóng rang. Bạch Mộng Nhiên hiên ngang bỏ đi, dù cố gắng mạnh mẽ thế thôi nhưng cô cũng buồn.

" Nhiên Nhiên, từ đầu tôi đã nói cậu cưới người môn đăng hộ đối cậu không chịu. Nhất quyết cưới một tên không ra gì, giờ sáng mắt ra chưa?"" Thôi thôi, Nhiên Nhiên của chúng ta hiểu ra rồi mà. Chúng ta đi Ý chữa lành nhé"Dù mạnh mẽ thế nào trong lòng cô vẫn vô cùng ấm ức. Nhấc máy lên gọi cho mẹ

(-" Mẹ nghe nè con")

-" Chàng trai lúc trước mẹ nói hợp với con, đã có vợ chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.