Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
*********** ✨ ***********
Sau khi Cố Nguyên ra khỏi phòng, liền hối hận.
Cô phát hiện biệt thự này rất rất lớn, ra ngoài, ở đây có một phòng, bên kia cũng có một cái, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài thứ nhỏ đúng chuẩn nơi công sở, chẳng hạn vài cái sô pha ưu nhã gì gì đó, cô cảm thấy mình đang đi vào mê cung.
Vòng quanh nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cầu thang, cô nhanh chân leo lên lầu 3.
Tới lầu 3 rồi, mới nhớ tới bản thân căn bản không biết Quý Kỳ Sâm ở phòng nào.
Sớm biết vậy vừa rồi đã hỏi dì Tôn một chút, hoặc là xuống lầu tìm hỏi vị quản gia đeo nơ kia mới đúng.
Cô đi quanh một vòng, đi một chập đến đầu cũng xoay vòng vòng, sờ sờ đầu, thở dài, nghĩ nghĩ trước tiên hẳn là nên trở lại phòng mình đã.
Ngay lúc này, bên cạnh cửa mở.
Quý Kỳ Sâm đứng ở nơi đó.
Thân hình hoàn mỹ của thằng bé hiện mặc chiếc áo sơ mi màu lam cùng quần dài tơ lụa đơn giản, tùy ý thoải mái, thiếu đi cảm giác lạnh lùng ban ngày.
Anh nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Cố Nguyên đang chìm đắm trong tuyệt vọng khi nhìn thấy Quý Kỳ Sâm, quả thực là như thấy được cứu tinh, cơ hồ nhào qua đó: "Kỳ Sâm, nhìn thấy con thật tốt quá!"
Quý Kỳ Sâm: "Vâng?"
Cố Nguyên thật sự là muốn khóc, nhưng nghĩ đến trước mặt là con trai mình, bản thân hẳn nên giữ gìn hình tượng mẹ già, liền vội vàng thu liễm lại, ngẫm nghĩ liền bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lao-dai-deu-goi-toi-la-me/1723918/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.