Phương Yểu An chuẩn bị hành lý trong phòng ngủ, nghe phòng khách truyền tới tiếng bước chân đá đá đạp đạp, càng ngày càng gần. Quý Phương Chiêu mặc đồ ngủ hoạt hình đứng trước cửa, chân trần giẫm trên sàn nhà, trong tay cầm ô tô đồ chơi của nó, non nớt rụt rè gọi, "Mẹ ơi."
"Sao không đi dép, sẽ cảm lạnh nha."
"A?" Nhóc con cúi đầu nhìn chân mình, mở to hai mắt, "Đi ngay ạ." Lại khoát khoát tay, chạy đi thật nhanh, giơ dép lê lên vui vẻ trở về, đứng bên cạnh Phương Yểu An. Mắt to chớp chớp, giọng còn mang theo mùi sữa, "Mẹ ơi."
"Ừ? Sao thế?"
"Mẹ mang cái này đi cùng nha, con đã dặn nó xong rồi." Nhóc con nhét đồ chơi vào trong rương hành lý của Phương Yểu An, lời thề son sắt chân thành, "Nó chắc chắn sẽ bảo vệ mẹ!"
Phương Yểu An dở khóc dở cười, lại giả bộ đắc ý ngạc nhiên mừng rõ nhận lại, "Oa, thật không? Quá tốt, cảm ơn Điều Điều nha."
Quý Phương Chiêu được khen, đặc biệt vui vẻ, phấn khởi cọ cọ dép lê trên sàn nhà, "Không cần cám ơn không cần cám ơn." Mặt trái táo đỏ bừng, cười ra hai trăng non sáng rực trong mắt, "Vì con thích mẹ nhất."
Phương Yểu An nhìn sắp đến chín giờ, ôm nhóc con, "Mẹ cũng vậy, đi thôi, chúng ta đi ngủ."
Quý Phương Chiêu hiếu động, được ôm cũng không yên, hai đùi nhỏ đung đưa qua lại, nửa đường bị rớt một chiếc giày, Phương Yểu An cúi xuống đi nhặt, đứa bé lại ôm cổ cậu, hôn má cậu, Phương Yểu An bị hôn nước miếng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lan-cam-ly/1506011/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.