.
Thời Bắc Thanh chỉ suy nghĩ hai giây đã biết Dụ Trần Thư nói lần trước là lần nào.
Bởi vì trừ lần đó ra, sau này Dụ Trần Thư không mắng cậu lần nào nữa.
Vì thế Thời Bắc Thanh thả lỏng hơn, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, anh rốt cuộc cũng nhớ ra rồi hả?"
Lúc quay chương trình thực tế, nhìn bộ dạng của Dụ Trần Thư lên chào hỏi cậu, Thời Bắc Thanh biết ngay Dụ Trần Thư chắc chắn là đã quên mất rồi.
"Ừ, người đại diện nhắc nên tôi mới nhớ ra." Dụ Trần Thư gật gật đầu.
Thời Bắc Thanh lại hừ một tiếng, còn trợn trắng mắt nhìn hắn.
Thái độ của Thời Bắc Thanh như vậy Dụ Trần Thư cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Tôi sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy đâu." Thời Bắc Thanh liếc mắt nhìn trộm Dụ Trần Thư, cố ý tỏ vẻ tức giận.
Thật ra ai nhìn vào cũng biết cậu không chỉ giả vờ giận thôi.
"Vừa rồi thấy cậu chỉ ăn một miếng cơm, làm sao vậy, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị à?" Dụ Trần Thư đột nhiên hỏi.
Nghe được câu hỏi của Dụ Trần Thư, Thời Bắc Thanh hơi sửng sốt, cậu không ngờ Dụ Trần Thư lại chú ý đến điều này.
"Cũng tạm được." Thời Bắc Thanh trả lời: "Chỉ là đồ ăn bên ngoài quá cay."
"Cậu không ăn được cay à?" Dụ Trần Thư tiếp tục hỏi.
Thời Bắc Thanh lắc đầu: "Cũng không phải, tôi sắp vào đoàn phim, ăn nhiều thức ăn cay không tốt cho da, như vậy sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi."
"Xem ra cậu rất để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-kich-ban-tra-xanh-trong-tay-toi-voi-tinh-dich-he-ngay/230548/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.