Nghe thấy lời khích lệ của Thời Bắc Thanh, Chu Tuyết ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười.
"Chúng tôi chỉ làm những việc trong khả năng của mình mà thôi, trái đất này không phải chỉ của riêng con người, sinh mệnh nào cũng rất đáng quý." Chu Tuyết nói.
Thời Bắc Tanh nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó Thời Bắc Thanh và Dụ Trần Thư lại đi theo Chu Tuyết vào bên trong tham quan, mèo nhỏ Tinh Tinh vẫn bám theo chân họ, Thời Bắc Thanh đành phải bế nó lên ôm trong lòng mình, dùng tay xoa đầu nó.
Cậu phát hiện ở chân sau của Tinh có vài chỗ không mọc được lông, dấu sẹo rất rõ ràng, chắc là do vết thương cũ mà vừa nãy cậu thấy trong bức ảnh để lại.
Thời Bắc Thanh càng thương Tinh Tinh hơn, dịu dàng vuốt ve chân sau của nó.
"Meo!" Tinh Tinh đột nhiên kêu thất thanh, thân mình giãy giụa muốn vùng ra.
Thời Bắc Thanh cũng bị nó dọa sợ, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Ngay lúc cậu không biết phải làm gì thì Dụ Trần Thư nhanh tay bế Tinh Tinh rời khỏi tay cậu, đặt nó đứng xuống đất, vừa xoa đầu vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi..."
Một lát sau Tinh Tinh đã trở về trạng thái bình thường, tiếp tục cọ đầu vào bàn tay Dụ Trần Thư.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Chu Tuyết mới để ý đến bọn họ.
"Tôi... Vừa nãy tôi sờ chân sau của nó, hình như nó không thích như vậy..." Thời Bắc Thanh cảm thấy áy náy, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Không sao đâu, bọn mèo thường rất nhạy cảm khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-kich-ban-tra-xanh-trong-tay-toi-voi-tinh-dich-he-ngay/230541/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.