Giữa tháng tám, cái nắng nóng gần bốn mươi độ phả xuống mặt đường nhựa như muốn đốt cháy tất cả mọi người.
Thời Bắc Thanh ngồi trên vali hành lý, đeo kính râm, miệng ngậm một que kem Vượng Vượng đã ăn sắp hết, vài sợi tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính vào trên trán.
"Đạo diễn, tôi có thể tới chỗ anh tránh nắng không?" Thời Bắc Thanh ăn một miếng kem, nhìn tổ quay phim đứng dưới bóng râm cách đó không xa bằng ánh mắt "cuộc đời không còn gì lưu luyến".
Quay một chương trình giải trí mà cũng phải chịu khổ như vậy. Tuy cậu không phải ảnh đế, nhưng mà tốt xấu gì cũng có kha khá fan hâm mộ, chương trình này còn phát sóng trực tiếp nữa, không sợ fan nhà người ta đau lòng sao?
"Đợi một chút nữa đi, lát nữa sẽ có người đến đón cậu, khách mời nào mà chả phải phơi nắng như vậy." Đạo diễn đứng đằng sau một cái camera thò đầu ra nói với Thời Bắc Thanh.
Thời Bắc Thanh chỉ hừ hừ, không nói gì nữa.
Vào giờ phút này, những fan hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp đã sắp bùng nổ rồi, bình luận trên màn hình chạy không ngừng.
[Chương trình này điên rồi hả, trời nóng như vậy còn làm ăn được gì nữa!]
[Đồng ý với lầu trên, lỡ đâu bị cảm nắng thì quay cái con khỉ!]
[Chỉ là phơi nắng một chút thôi mà, đạo diễn đã nói rồi, các khách mời khác cũng như vậy, các người ở đây bất bình làm gì, cạn lời luôn...]
[Hơ hơ, lầu trên à, mời chế ra ngoài phơi nắng xem chế có chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-kich-ban-tra-xanh-trong-tay-toi-voi-tinh-dich-he-ngay/230538/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.