A!!” Chu lộ kêu thảm một tiếng, tay còn lại theo phản xạ bắt lấy chân Tôn Đại Vĩ.
“Ai nha, Chu tổng, ngài nhìn đôi mắt của của tôi nè, không phát hiện bàn tay quý giá của cậu ở đây, thật sự vô cùng xin lỗi a.” Tôn Đại Vĩ ngoài miệng giả vờ khách sáo, dưới chân lại nặng nề nghiền ép, mùi máu tươi chậm rãi tản ra.
“A… ” Gương mặt tuấn tú của Chu Lộ đều vặn vẹo, cơ thể cuộn tròn bên chân Tôn Đại Vĩ, cái loại đau đến tê xương rách thịt này khiến đại não của cậu trì độn, toàn bộ thần kinh căng chặt.
“… Tôn Đại Vĩ… Ông muốn như thế nào!?”
Tôn Đại Vĩ khom người, vươn ra bàn tay bẩn thỉu sờ gương mặt phủ một lớp mồ hôi của Chu Lộ, ha hả cười hai tiếng, “Chu tổng, tôi là phế vật nên tránh không được nghèo nàn, tích góp mấy tháng liền mua một đôi giày da thế này, hiện tại dính bẩn, muốn ngài liếm giúp tôi.”
“Ông con mẹ nó nằm mơ đi!”
Chu Lợi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tôn Đại Vĩ, trong mắt lộ ra một mảnh tơ máu, cậu đã rất nhiều năm không chịu qua loại sỉ nhục này, ký ức ở thời kỳ niên thiếu kia không khống chế được tụ lại trong đầu cậu, đem áp lực dưới đáy lòng không dám cho bất cứ kẻ nào nhìn trộm cùng tất cả hận ý phát ra ngoài.
Tôn Đại Vĩ bị giật mình trước đôi mắt mang theo sát ý của cậu, nhất thời có ảo giác muốn bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ đến Chu Lộ bị chính mình hạ dược, căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hoan-nam-ai/212345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.