Tiết Dao im lặng hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đang nóng rát nên hắn quay đầu đi với lương tâm cắn rứt. Đúng lúc nhìn thấy phía xa một hàng dài người đang cầu nguyện. 
Nghĩ đến mẫu thân đang trong đội ngũ kia, Tiết Dao sợ đến đột nhiên rút tay về, đổi chủ đề: 
"Điện hạ, hôm nay ngài đặc biệt đến để xem pháo hoa phải không? Chúng ta hãy xem nhanh nhé, nó sẽ kết thúc sớm." 
Lục Tiềm nghiêng đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm thư đồng nhà mình: 
"Gia đặc biệt tới xem ngươi." 
"..." 
Tiết Dao nuốt khan, tim đập nhanh đến mức sắp ngất đi, quay đầu lẩm bẩm: 
"Ta có cái gì tốt để xem? Mỗi ngày đều nhìn thấy không chán sao." 
"Ba ngày không thấy." 
Lục Tiềm thần sắc không vui. 
Thư đồng nói xin nghỉ ba ngày thì ba ngày. Điện hạ rất ngoan, chịu không nổi cũng phải nhịn, chỉ biết ở cửa phủ thư đồng chờ. Hắn chờ từ sáng hôm trước đến chiều ngày hôm sau để được nhìn thấy thư đồng. 
Kết quả thư đồng chạng vạng liền oai phong lẫm liệt ra cửa, khi nhìn thấy Điện hạ còn chạy trốn nhanh hơn con thỏ. 
Lục Tiềm mũi chân xoay một cái, đối diện thư đồng, gằn từng chữ. 
"Cũng bởi vì Dao Dao bị bệnh liệt giường, Gia mới ba ngày không thấy được ngươi." 
Bản năng sinh tồn của Tiết Dao trổi dậy, chân như được bôi dầu, hắn lập tức quay người đi về phía người bán kẹo hồ lô. 
"Điện hạ ăn kẹo hồ lô nhé!" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/3563438/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.