"Học cái xấu?"
Nước mắt lăn dài trên má Lục Tiêu, đọng lại trên cằm.
"Mẫu phi là bởi vì sợ con học cái xấu, mới không để ý con? Nếu như là như vậy, ít nhất lâu lâu cũng hỏi vài câu, thăm dò xem con có phù hợp kỳ vọng của người hay không? Chẳng quan tâm, không hỏi, không trả lời..."
Đôi mắt đây lệ, hắn đột nhiên rít gào:
"Đây là phương pháp nuôi dưỡng con sau khi cân nhắc kỹ lưỡng sao?!"
Thái Quý phi như đứa trẻ phạm lỗi lầm ôm tay cúi đầu.
"Xin lỗi."
Thái Quý phi đã phá vỡ các quy tắc, dù biết rằng bất cứ điều gì mình làm cũng đều sai.
"Con không muốn mẫu phi xin lỗi."
Lục Tiêu nói giọng khàn khàn nhỏ như thì thầm:
"Con muốn mẫu phi... đừng chán ghét con. Con chỉ là muốn ở bên cạnh người, không nói lời nào cũng được, có thể không? Tại sao nhất định phải cho nhũ mẫu dẫn con đi nơi khác? Con đã tận lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình. Người khiến con cảm thấy chính mình thở cũng sẽ bị mẫu phi chán ghét."
"Xin lỗi."
Thái Quý phi lại lần nữa lộ ra vẻ mặt chán ghét, đó là tín hiệu nàng cần ở một mình.
Nỗi đau buồn trên khuôn mặt con trai khiến Thái Quý phi gần như nghẹt thở.
Có lẽ vài năm trước nàng nên dứt khoát nhảy xuống giếng, như vậy sẽ tốt hơn. Nhưng khi đó Thái Quý phi sợ mang đến phiền phức cho con trai. Một phế nhân như nàng làm gì cũng cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/3552368/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.