"Thiếp từng có nghe, Ba Thục bốn bề toàn núi, trùng điệp hiểm trở, khiến người nghe sợ hãi." 
Tịch Phi lúc này tỏ rõ thái độ lui bước. 
Hoàng đế được người đón ý nói hùa quen rồi, không nghĩ tới sủng phi làm trái ý. Vừa nghe lời này, Hoàng đế kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tịch Phi. 
Bị ánh mắt như mắt chim ưng nhìn, Tịch Phi trong lòng run lên, nàng cúi đầu yếu ớt nói: 
"Nói ra chỉ sợ Bệ hạ chê cười, thiếp thuở nhỏ sinh trưởng ở vùng bình nguyên, thật sự chưa từng biết đến núi cao, chỉ bò qua gò đất. Vì trời sinh sợ độ cao, Bệ hạ vừa mới nhắc đến Ba Thục có núi cao vờn quanh, thiếp nghe đã rất sợ sệt..." 
"Thì ra là như vậy." 
Hoàng đế bị dáng dấp tiểu mỹ nhân yếu đuối làm cho tức giận trong lòng cũng giảm bớt. Hoàng đế đưa tay kéo nàng đến gần rồi ôm vào trong lồng ngực, dỗ dành: 
"Nếu đã đến Đại Tề, nên tập cho quen, bằng không danh sơn mỹ cảnh trong thiên hạ chẳng phải đều không có duyên với nàng? Quá đáng tiếc." 
Tịch Phi bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp lại cảm thấy lạnh cả người. 
Nam nhân này trên giường dưới giường đều tìm mọi cách lấy lòng nàng. Chẳng lẽ đây chính là diễn để mọi người nghĩ hắn bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, để dân chúng không hận quân vương vô đạo, chỉ hận sắc đẹp khiến quân vương mù quán? 
Tịch Phi vì chính mình những năm gần đây động tâm cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/2506174/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.