Không đợi Nhị hoàng tử cười xong, Tiết Dao liền nghe thấy đầu kia truyền đến tiếng thét to của Ngũ hoàng tử.
"Á!"
Tiết Dao còn tưởng rằng xảy ra nhiễu loạn, sợ đến khom người ôm lấy bé mập mạp đằng trước đang ngẩn người, sốt sắng lẩm bẩm:
"Làm sao vậy! Làm sao vậy!"
Mặt bánh bao của Thất hoàng tử không hề gợn sóng, đã quen thuộc với hành động Ngũ ca từ lâu.
"Ngũ ca giương cung rồi!"
Lục hoàng tử nhảy nhót chạy tới nói với Tiết Dao.
Tiết Dao quay đầu nhìn mới phát hiện Ngũ hoàng tử chín tuổi cầm trong tay một cây cung, đang ra sức kéo dây cung.
"Ngũ ca kéo được cung 2 thạch! Thật là lợi hại nha!"
Lục hoàng tử luôn là người đầu tiên cổ vũ Ngũ ca.
Muốn kéo căng dây cung 2 thạch phải dùng lực tương đương 120 cân. Lực kéo này tính ra muốn gấp đôi cân nặng bản thân Ngũ hoàng tử, có thể kéo được dây cung xác thực sức trâu bò.
(1 cân khoảng 600g. 120 cân khoảng 72 kg)
Mà nhìn kỹ, Tiết Dao phát hiện độ rộng dây cung Ngũ hoàng tử kéo ra nhỏ bé không đáng kể, căn bản cũng không tính là giương cung. Lục hoàng tử căn bản thổi phồng tâng bốc Ngũ ca quá mức.
Tiết Dao lúc này mới buông ra bé mập mạp sắp bị ghìm chết, lôi kéo bé cùng đi xem Ngũ hoàng tử bắn cung.
Nhìn chốc lát, Tiết Dao liền phát hiện cổ đại tỷ thí bắn cung không giống phim kiếm hiệp chiếu trên truyền hình lắm.
Bất luận là đứng tại chỗ hay là cưỡi ngựa bắn cung, bắn mũi tên chính xác vào hồng tâm cũng chỉ là một trong những tiêu chuẩn phán đoán tài bắn cung.
Trên thực tế, các hoàng tử rất coi trọng khả năng kéo dây cung và khoảng cách bắn tên.
Muốn bắn khoảng cách xa phải dựa vào người bắn có thể kéo cung nhiều hay ít thạch. Nghe đâu Nhạc Phi có thể dùng lực giương cung 300 cân, đó chính là có thể kéo cung 5 thạch.
Các hoàng tử đối với khả năng kéo dây cung coi trọng hơn sự chính xác. Vào giờ phút này, Tiết Dao tận mắt nhìn thấy đám trẻ hoàng gia âm thầm phân cao thấp.
Giống như người vào phòng tập thể hình nâng tạ, bên cạnh lập tức có người liền nâng ở mức cao hơn.
Cảnh tượng quyết đấu tương đối kịch liệt.
Ngũ hoàng tử kéo ra một chút dây cung 2 thạch. Tam hoàng tử không cam lòng yếu thế, lập tức kéo căng dây cung 2 thạch.
Ngũ hoàng tử tuy rằng mắt nhìn thẳng tấm bia, nhưng dư quang vẫn là lén lút nhìn Tam ca, mắt đỏ lên vì tức.
Vì vậy liền nghe một tiếng thét.
"Á!"
Ngũ hoàng tử đem dây cung trong tay mình kéo ra hơn một tấc.
Bình thường tỏ ra hiền lành không tranh với đời, Tứ hoàng tử nhìn thấy Tam hoàng tử kéo căng dây cung 2 thạch, im lặng không lên tiếng đi chọn một cái cung 3 thạch.
Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi kêu lên một tiếng, đem dây cung 3 thạch kéo căng. Hắn nhắm ngay hồng tâm, nhưng không bắn mũi tên ra vội. Chờ tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn giương cung 3 thạch, mới buông tay cho mũi tên bay đi.
"Một tháng không gặp, Lão Tứ đã tiến bộ hơn rồi."
Đi ngang qua, Đại hoàng tử thoả mãn vỗ vỗ vai Tứ hoàng tử.
Thấy Đại hoàng tử khen ngợi Tứ ca, rồi bày tỏ vừa lòng Tam ca, Ngũ hoàng tử bị ngó lơ oan ức cuống cuồng lên. Hắn lập tức nói người hầu đổi cho mình một cái cung 3 thạch.
Mặc dù ngay cả cung 2 thạch cũng kéo không xong, Ngũ hoàng tử vẫn không chịu thua. Đương nhiên hắn kéo không nhúc nhích dây cung 3 thạch.
"A! A!..."
Ngũ hoàng tử hò hét rốt cục cũng được Đại hoàng tử chú ý. Đại hoàng tử bước nhanh tới động viên:
"Ngũ đệ, dùng cung 1 thạch bắn bia là được. Ngươi tuổi còn nhỏ quá, quan trọng là tham dự, phải tránh đặt nặng thắng bại."
Ngũ hoàng tử xấu hổ cúi đầu:
"Đệ đã biết."
Tiết Dao hơi sững sờ, nhìn Đại hoàng tử ôn nhu an ủi đệ đệ. Hắn cảm thấy người này so với trong tưởng tượng còn khiến người ta kính nể hơn. Rõ ràng mới mười mấy tuổi, Đại hoàng tử đã chính chắn trầm ổn như vậy.
Tiết Dao còn chưa có cảm khái xong đã thấy Đại hoàng tử im lặng không nói chọn một cái cung 5 thạch, đi đến vị trí.
"Hừ!"
Hắn kêu lên một tiếng, như liều mạng kéo căng dây cung.
Đại hoàng tử giương cung mà chẳng hề bắn tên ra. Hai bên thái dương gân xanh nổi lên. Chờ đám đệ đệ phát ra tiếng hoan hô đối với hắn xong, mũi tên mới vững vàng bay ra cắm vào giữa hồng tâm trên bia.
Một đám hoàng tử có hâm mộ lại có căm ghét, nhưng đều nhất trí phát ra tiếng hoan hô với đại ca.
Nhị hoàng tử ở cạnh xem trò hay, cười đến mắt hồ ly híp lại thành đường chỉ.
Đại hoàng tử biểu hiện chẳng hề tự mãn, cũng không để ý tiếng hoan hô. Hắn có chút không hài lòng nói với tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh.
"Sao không chuẩn bị cung 6 thạch?"
Cung 5 thạch, Đại hoàng tử hoàn toàn không để vào mắt đâu!
Tiết Dao:
"..."
Tay ngươi cũng đang run lên kìa Thái tử điện hạ! Ta đã nhìn thấy hết rồi!
Người nào vừa nói "quan trọng là tham dự, phải tránh đặt nặng thắng bại"! Người đặt nặng sĩ diện rõ ràng là bản thân ngài đó Thái tử điện hạ!
Thời khắc này, hình tượng huynh trưởng lạnh lùng trầm ổn của Đại hoàng tử trong lòng Tiết Dao triệt để đổ nát.
Ngay vào lúc này, Tiết Dao bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc. Vừa quay đầu đã thấy thần sắc Thất hoàng tử càng lúc càng sắc bén, miệng nhỏ cũng mím lại.
"Làm sao vậy?"
Tiết Dao nhanh chóng vuốt tóc bé mập mạp, hỏi:
"Điện hạ có phải là đói bụng?"
Thất hoàng tử ưỡn bụng nhỏ, hạ lệnh với một tiểu thái giám bên cạnh.
"Cung đến!"
Đứng ở phía trước, Lục hoàng tử quay lại đi tới trước mặt bé mập mạp. Như một người anh lớn, Lục hoàng tử cúi đầu nâng mặt bánh bao của Thất hoàng tử, ôn nhu dỗ dành:
"Lão Thất không nên nóng lòng. Chúng ta đủ tám tuổi mới có thể luyện bắn cung, hiện tại trước tiên xem các ca ca thi tài đi, có được hay không?"
Thất hoàng tử tức giận hừ Lục ca một tiếng, cũng nhăn lại mũi làm cái mặt quỷ.
Đây là biểu hiện bé mập mạp kịch liệt phản đối.
Điện hạ muốn giương cung. Phải thể hiện giỏi giang giống như đại ca!
Vì vậy, thái giám đem ra cái cung 1 thạch cho Thất hoàng tử chơi.
Lục hoàng tử kỳ thực cũng rất ngứa ngáy trong lòng, chỉ là vẫn luôn không tiện thử nghiệm. Thấy Lão Thất lấy được cung tên, Lục hoàng tử không nhịn được cũng muốn thử một chút, vì vậy đưa tay sờ sờ dây cung.
Bé mập mạp lập tức hẹp hòi uốn thân thể.
Không cho Lục ca sờ cung của ta!
Sau đó bé mập mạp liền nâng bàn chân nhỏ, chạy đến một chỗ cực xa tấm bia, chuẩn bị bắn tên.
Tiết Dao vẻ mặt hờ hững tiến lên nhắc nhở:
"Điện hạ, hay là chúng ta đi đến cách tấm bia mười bước thôi. Cung một thạch kéo hết dây cũng bắn không được xa như thế đâu."
Thất hoàng tử không vui mà uốn éo thân thể.
Điện hạ muốn bắn xa!
Bé mập mạp vẻ mặt ngang ngược bắt đầu giương cung. Đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên sắc bén như chim ưng.
Sau đó Tiết Dao liền đưa tay ra lấy cung khỏi bàn tay nhỏ, giúp bé mập mạp thay đổi phương hướng. Mà Thất hoàng tử không chịu buông tay. Tiết Dao bình tĩnh nhắc nhở:
"Điện hạ cầm ngược, như thế này chỉ có thể bắn trúng chính mình."
Thất hoàng tử biết nghe lời đem cung thay đổi phương hướng, sau đó dùng lực kéo dây cung, nhắm vào tấm bia bắn.
"Bụp!"
Mũi tên rơi trên mặt đất ngay trước chân Điện hạ. Thất hoàng tử cúi đầu nhìn mũi tên trên đất, khó có thể tin tưởng hít sâu một hơi.
Đây là trong dự liệu, Tiết Dao rất bình tĩnh.
"Không hề tệ."
Lục hoàng tử chạy tới, cổ vũ đệ đệ:
"Lần đầu bắn cung, mọi người đều không làm được tên bay ra ngoài."
Tiết Dao cũng đi lên trước, chuẩn bị an ủi bé mập mạp vài câu. Nhưng mà Thất hoàng tử quay đầu liền ném cung, nhắc nhở Dao Dao ngốc:
"Điện hạ cực khổ rồi, uống hai cái sữa không?"
Tiết Dao:
"..."
Khổ cực em gái ngươi! Mũi tên rơi ngay trước mũi chân! Ngươi rốt cuộc có đúng tương lai Long Ngạo Thiên hay không?!
Tiết Dao hít sâu một hơi, khuyên chính mình phải tập quen vị Long Ngạo Thiên này không để ý tôn nghiêm. Hắn ôn nhu nhỏ giọng trả lời:
"Các ca ca của Điện hạ đang tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, hiện tại không thể uống sữa nha."
Khuôn mặt bánh bao của Thất hoàng tử bỗng nhiên tối sầm lại, lông mi dài buông xuống. Khuôn mặt đẹp đẽ phác hoạ ra một biểu tình có chút ưu thương, mất mát thấp giọng mở miệng:
"Dao Dao."
"Hả?"
Tiết Dao vẫn rất dễ dàng bị tâm tình bé mập mạp ảnh hưởng, thân thiết tiến lên dò hỏi:
"Điện hạ làm sao vậy?"
Thất hoàng tử cúi đầu, đá đá đất dưới chân, lẩm bẩm:
"Không bắn trúng hồng tâm, Gia không ngoan."
"Không hề!"
Tiết Dao liền đau lòng vì bé mập mạp ưu thương, vội vàng ôm lấy người an ủi:
"Điện hạ còn nhỏ, coi như bắn không trúng hồng tâm cũng là Điện hạ ngoan!"
Thất hoàng tử chớp mắt một, nâng lông mi dài lên tập trung nhìn Tiết Dao, miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa:
"Điện hạ ngoan ngoãn uống một cái sữa."
Tiết Dao:
"???"
Tiết Dao chợt nhớ tới mình đã từng cam kết với bé mập mạp "Điện hạ ngoan mới có sữa uống nha".
Bé mập mạp này giở trò!
Là bánh bao siêu cấp hỏng rồi!
Cũng may Tiết Dao đã sớm chuẩn bị, lúc ở nhà tìm cái túi chứa nước nhỏ bằng da dê đổ vào một hộp sữa bò Vượng Tử. Vốn dự định lúc nghỉ trưa sẽ lấy ra, hiện tại đã đến lúc dùng.
Lại không thể nuốt lời với hoàng tử, Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là ôm nỗi hận tại chỗ cho uống sữa.
Túi nước to bằng lòng bàn tay, màu nâu, Điện hạ chưa từng thấy. HunhHn786 nhìn thấy Dao Dao đưa tới, Điện hạ có chút mâu thuẫn, nhấc lên bàn tay mủm mỉm đẩy túi nước ra.
Không phải cái này! Điện hạ muốn uống cái vật màu đỏ!
Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là tiến đến bên tai bé mập mạp dụ dỗ:
"Cái này cũng là sữa, Điện hạ uống một hớp thử xem thì biết."
Thất hoàng tử nghiêng đầu tránh ra. Quay mặt hướng Tiết Dao làm biểu tình há mồm cười khúc khích, cũng đem đôi mắt nhìn hướng về phía bên phải.
Tiết Dao vẻ mặt mờ mịt.
Thất hoàng tử lại làm mấy lần biểu tình đó.
Tiết Dao nhìn một hồi mới hiểu được, bé mập mạp là học theo biểu tình hình vẽ đứa bé trên hộp sữa bò Vượng Tử.
"Phụt..."
Tiết Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị, cười quỳ.
Bé mập mạp năng lực mô phỏng theo rất giỏi nha!
Tiết Dao thật vất vả bình tĩnh lại, không thể làm gì khác hơn đem miệng túi nước đưa tới bên mép bé mập mạp:
"Điện hạ, đây chính là cái kia..."
Tiết Dao cũng học theo Điện hạ mô phỏng biểu tình hình vẽ đứa bé trên hộp sữa bò Vượng Tử.
"Sữa kia ta chứa ở bên trong túi nước này, ngài nếm thử xem."
Thất hoàng tử nửa tin nửa ngờ, mới vừa dự định thử một cái, đỉnh đầu tối xuống. Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người cao lớn chặn ánh sáng.
Còn chưa có kịp phản ứng, đột nhiên túi nước trong tay Tiết Dao bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm đi.
Thất hoàng tử cùng Tiết Dao đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người mới đến.
Lại là trạch thần Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử híp đôi mắt hồ ly, xấu xa hề hề cúi đầu nhìn chằm chằm Thất hoàng tử. Tay trái quơ quơ túi nước vừa giành được, lập tức đem quạt xếp trong tay phải mở ra che khuất túi nước.
Quạt xếp quơ lên, túi nước trong tay Nhị hoàng tử đã mất không thấy bóng dáng.
Tiết Dao bị chiêu thức ảo thuật làm ngạc nhiên, muốn nhìn hắn làm biến mất một lần nữa.
Thất hoàng tử cũng không biểu tình gì, ngửa đầu nhìn Nhị hoàng tử, rồi cúi đầu nhìn về ống tay áo phía bên trái của hắn. Không nói lời nào, vẻ mặt lộ ra không kiên nhẫn "đem sữa trả lại cho ta".
"Ngươi nhìn thấy?"
Nhị hoàng tử lập tức đem túi nước từ ống tay áo trái lấy ra, cười nói:
"Lúc nãy không tính, thử lại một lần. Nhị ca nhất định làm ngươi không tìm được..."
Vì vậy, quạt xếp tung bay, túi nước lại một lần nữa biến mất ở trong tay Nhị hoàng tử.
"Ồ..."
Tiết Dao muốn vỗ tay, lúc này nhìn rất tỉ mỉ mà hoàn toàn không nhìn ra kẽ hở.
Nhưng mà, Thất hoàng tử xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía ống tay áo bên phải của Nhị hoàng tử.
"..."
Nhị hoàng tử cảm thấy mình chọn sai đối tượng, cần phải đi trêu chọc Lục đệ mới đúng. Mỗi lần trổ tài ở trước mặt Lão Thất đều vấp phải trắc trở, Nhị hoàng tử không cam lòng, vì vậy từ trong tay áo lấy ra túi nước, nghiêm túc nói:
"Một lần cuối cùng, đệ đoán trúng ở chỗ nào, ca liền trả lại cho đệ."
Quạt xếp xoay một cái, túi nước lần nữa không thấy tăm hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]