Chương trước
Chương sau
"Đại ca chưa hẳn chịu mang theo ta đi Giang Chiết thu mua lương thực."

Lục hoàng tử nói thật cho Tiết Dao:

"Đây là chuyện quốc gia đại sự, đại ca không cho chúng ta hỏi đến."

Thất hoàng tử nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh cúi đầu.

Tiết Dao khuyên nhủ:

"Chính là bởi vì quốc gia đại sự, Điện hạ càng phải thay Thái tử phân ưu. Huynh đệ đồng lòng, mài sắt cũng thành kim!"

Thất hoàng tử lần thứ hai cảnh giác nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao.

Nhị hoàng tử phát hiện thất đệ có biểu tình bất an, lập tức nắm đúng thời cơ, đứng ra nói:

"Yên tâm, ta nhất định cầu xin đại ca mang theo Lục đệ đi cùng. Dù cho không giúp được gì, nhưng Lục đệ được thêm kiến thức cũng là tốt. Tiết Dao, nếu ngươi cũng muốn đi cùng, trở về thì bắt đầu chuẩn bị hành lý."

Thất hoàng tử sắc mặt càng kinh hoảng hơn rồi!

Tha thiết mong chờ chờ Tiết Dao trả lời.

May nhờ Lục hoàng tử nghĩ chu đáo, hỏi Tiết Dao:

"Thu mua được lương thực xong, còn phải vận chuyển đi huyện gặp tai hoạ, qua lại ít nhất mấy tháng mới có thể trở về cung. Ngươi lâu như vậy không ở trong cung, thất đệ ai tới chăm sóc?"

Thất hoàng tử vẻ mặt tán đồng nhìn Tiết Dao.

Điện hạ ai tới chăm sóc!

Tiết Dao quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử lập tức bộ dạng đáng thương bất lực, còn hơi hé miệng, đôi môi rung rung.

Đoán chừng là học bộ dáng thê thảm của Nhị hoàng tử khi bị lợn rừng truy sát.

Quá chân thật! Đạt giải ảnh đế!

Tiết Dao lại không bị kỹ năng diễn xuất của Thất hoàng tử chinh phục.

Biến pháp bắt đầu rồi, bước ngoặc này ảnh hưởng tương lai Đại hoàng tử, cũng liên quan đến tương lai Thất hoàng tử.

Bước này đi sai, cố gắng trước đó liền đều uỗng phí. Không thể theo Thất hoàng tử tùy hứng.

Tiết Dao không thể vào lúc này mềm lòng, nghiêm mặt khuyên bảo:

"Điện hạ đã là nam tử hán, không cần tới ta chăm sóc, có thể tự mình chiếu cố bản thân thật tốt, có đúng hay không?"

Nhị hoàng tử cười ha ha lên:

"Lão Thất vẫn là tiểu bảo bối của đại ca đó, tính là nam tử hán gì!"

Ánh mắt Thất hoàng tử lẫm liệt, thở phì phò trừng nhị ca một cái, lại đáng thương nhìn Tiết Dao.

Điện hạ vừa muốn làm nam tử hán, vừa không muốn Dao Dao ngốc cùng lục ca chạy mất.

Vì vậy, Thất hoàng tử để sát mặt vào, nhỏ giọng nói cho Tiết Dao một cái bí mật:

"Nam tử hán cũng cần một thư đồng."

"Ta không tin."



Tiết Dao vô tình cự tuyệt bé mập mạp ỷ lại.

Hiện tại xảy ra chuyện lớn, bé mập mạp này còn không chịu cai sữa, cái này không thể chấp nhận được.

Trong nguyên tác, khi mười hai tuổi Thất hoàng tử đã là bán thành phẩm Long Ngạo Thiên. Chỉ còn chờ gặp Kiếm Thần cùng tăng quét rác truyền thụ võ học cả đời. So sánh với bây giờ Thất hoàng tử quả thực một trời một vực. HunhHn786

Đã đến lúc tập cho bé mập mạp quen sống độc lập.

"Thu mua lương thực giúp nạn thiên tai là chuyện đại sự triều đình, cũng là chuyện của Thái tử điện hạ. Ta có cơ hội ra một phần lực, vậy thì việc nghĩa chẳng từ. Ngài là Điện hạ lợi hại nhất, khẳng định có thể tự chiếu cố bản thân rất tốt."

Nói xong, Tiết Dao nghiêm mặt nhìn chằm chằm Thất hoàng tử.

Vốn tưởng rằng bé mập mạp sẽ như khi còn nhỏ uốn tới ẹo lui mà cáu kỉnh, nhưng lại không có.

Thất hoàng tử chỉ là dùng ánh mắt mất mát nhìn Tiết Dao. Đôi hàng mi dài che chắn tròng mắt màu nâu nhạt, ánh sáng ảm đạm mịt mờ ưu thương.

Tên tiểu tử này sung sướng cùng thống khổ đều rất có sức cuốn hút, dù người tâm địa sắt đá trước ánh mắt như vậy cũng thua trận.

Nhưng mà không còn đường lui, Tiết Dao chỉ có thể nghiêng đầu đi, nhẫn tâm từ chối đối diện.

Dùng tất cả bản lĩnh cùng thủ đoạn cũng không thể giữ lại Dao Dao ngốc, Thất hoàng tử không vui, ổ thỏ cũng không muốn lấy nữa. Hắn đột nhiên bắt đầu khó chịu, một mình chạy đi chỗ gốc cây ngồi xuống, không phối hợp săn bắn.

Lục hoàng tử vội vàng đi đến, ôn nhu dỗ dành đệ đệ:

"Có phải là đói bụng? Chúng ta ở nơi này nghỉ một lát, phía tây có dòng suối nhỏ, ca nướng con thỏ cho ngươi ăn lót dạ có được hay không?"

Tiết Dao trong lòng cũng không hề bỏ qua, xoay người đi đến xe ngựa lấy hành lý của chính mình. Từ trong túi lấy ra hộp đựng gia vị, hắn chạy đến dưới gốc cây, cười nói với Thất hoàng tử:

"Ta hôm nay làm món thỏ nướng ngũ vị, Điện hạ từng ăn chưa? Ăn cực kỳ ngon!"

Thất hoàng tử không lên tiếng, cúi đầu giận dỗi. HunhHn786

Lục hoàng tử rất cho mặt mũi tiếp lời, hỏi Tiết Dao:

"Thỏ nướng ngũ vị làm thế nào? Ta chỉ nghe qua món gà ngũ vị."

"Điện hạ biết gà ngũ vị?"

Tiết Dao không nghĩ tới bảo bảo ấm áp cũng biết về nấu ăn như thế, kinh ngạc nói:

"Trước đây đã ăn qua?"

"Ta còn tự mình làm qua đó."

Lục hoàng tử cười rộ lên nói.

"Trong bụng gà nhồi hành, gừng, cùng các gia vị như đinh hương, hồi hương, quế, hồ tiêu, thì là. Xoa lên một chút muối, lại dùng lá sen tươi cô cô hái giúp ta bọc lại, phủ lên bùn vàng, vùi vào trong đất, phía trên nhóm lửa. Khi hoàn thành lấy ra thịt gà vừa mềm vừa ngon miệng."

"Điện hạ thật đúng là chuyên gia."

Tiết Dao đắc ý nhướng mày, tự tin nói:

"Ta làm món thỏ nướng này so với món gà của ngài còn thêm một trình tự, nhiều đồ gia vị hơn. Điện hạ nhất định chưa từng thưởng thức qua."

Yên lặng nghe lục ca xấu cùng Dao Dao ngốc vui vẻ thảo luận tay nghề nấu ăn, Thất hoàng tử cúi đầu, vẻ mặt càng khó chịu hơn.

Nghiên cứu chế tạo món ngon vẫn luôn là đam mê của Lục hoàng tử. Bây giờ nghe Tiết Dao nói như vậy, hắn hiếu kỳ đến không để ý đến thất đệ chu mỏ nhắc nhở, hưng phấn đem một ít bí quyết của mình khi chế biến món ăn nói cho Tiết Dao nghe.

Không bao lâu người hầu đã xử lý tốt thịt thỏ, từ bên dòng suối chạy về. Dựa theo yêu cầu của Tiết Dao, lá sen cũng được chuẩn bị đồng thời đưa đến dưới bóng cây.

Tiết Dao kiểm tra một lần nguyên liệu nấu ăn cùng muối và gia vị. Hắn vỗ tay một cái, tự tin thỏa mãn bắt đầu biểu diễn tay nghề.

Ba hoàng tử ở dưới bóng cây chờ ăn. Người hầu dâng nước suối mát cùng trái cây thơm ngon để mấy vị hoàng tử khai vị.

Thất hoàng tử rầu rĩ không vui, ngửa đầu uống một hớp nước suối.

Nhị hoàng tử lập tức tiện hề hề mà nâng ly một cái, kích thích thất đệ:

"Một ly này là cho Tiết Dao tự giác!"

Thất hoàng tử cúi đầu liền đem nước ói ra.

Điện hạ không tự giác!

Lục hoàng tử vì muốn đệ đệ vui vẻ, đứng dậy nhìn chung quanh một vòng. Hắn đi lấy mấy cây lau sậy, ngồi trở lại bên cạnh thất đệ. Ngón tay thoăn thoắt, chỉ chốc lát sau hắn đã hoàn thành một cái vòng cỏ, cười để trên đầu thất đệ.

Nhưng mà mang vòng cỏ, Thất hoàng tử vẫn không vui vẻ.

Nhị hoàng tử cũng học Lục hoàng tử, tự mình làm cái vòng cỏ để trên đầu mình. Chỉ là làm không khéo léo, hơi lớn một chút, để trên đầu một đường trượt tới sống mũi, che cả mặt.

Các cung nữ chung quanh đều bị chọc cho cười khanh khách.

Nhị hoàng tử cũng cười, lấy vòng cỏ ra, ném sang bên cạnh, tự giễu oán giận:

"Bện cái thứ gì!"

"Mang theo đi ca, một chốc đại ca kiểm tra con mồi sẽ có ích."

Thất hoàng tử hờ hững nhắc nhở.

Nhị hoàng tử nhìn một chút vòng cỏ chính mình làm, nghi ngờ hỏi:

"Mang theo cái này có ích lợi gì?"



Thất hoàng tử lộ ra bộ mặt tà ác:

"Ca thua chỉ còn ba con thỏ hoang, dùng vòng cỏ này che mặt, đại ca không nhận ra ngươi, sẽ không đánh ngươi."

"Tiểu tử ngươi!"

Nhị hoàng tử nhấc lên quạt muốn gõ đầu đệ đệ.

Đang uống nước Lục hoàng tử cười phun, sặc đến ho khan.

Vừa vặn Tiết Dao xử lý xong thỏ rừng đi về tới, vội vàng tiến lên vỗ lưng Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử thật vất vả dừng lại ho khan, Thất hoàng tử liền ho khan.

Sớm quen với thủ đoạn của bé mập mạp tranh sủng, Tiết Dao sừng sộ lên:

"Không cho học ho khan!"

Thất hoàng tử lập tức cúi đầu im lặng.

Đặc biệt oan ức.

Dao Dao ngốc chỉ vỗ lưng lục ca, không vỗ lưng Điện hạ!

Sau khi săn buổi sáng, Thất hoàng tử không chịu tiếp tục tham gia săn bắn nữa, một mình vào trong lều tự chơi cờ.

Tiết Dao chỉ có thể ngoan ngoãn đi dỗ dành.

"Thái tử đối với Điện hạ tốt không?"

Tiết Dao dụ dỗ từng bước.

Thất hoàng tử cúi đầu làm ngơ không trả lời.

Bé mập mạp rất ít khi "lạnh lùng" với Tiết Dao, xem ra là thật sự không quen chia cách.

"Chuyện của Thái tử, có phải cũng là chuyện của Điện hạ?"

Tiết Dao kiên trì không ngừng khuyên bảo.

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm bàn cờ, nhàn nhạt mở miệng hỏi ngược lại:

"Điện hạ đối với Dao Dao có tốt không?"

Tiết Dao bị hỏi đến sững sờ.

Tên tiểu tử này bây giờ thái độ thậm chí có mấy phần giống nguyên tác.

Nói vậy rõ ràng tâm tình không tốt.

Trong nguyên tác thật ra tính cách bết bát của Lục Tiềm là một loại kết quả tính cách chuyển biến xấu.

Tiết Dao rất lo lắng mình nhiều năm cố gắng sẽ dã tràng xe cát. Có biện pháp biến đổi chuyện này, hắn nhất định phải theo dõi toàn bộ hành trình, bỏ qua một chuyện nhỏ, cũng có thể không có cách nào cứu vãn kết quả cuối cùng bi thương.

Chỉ có thể tàn nhẫn quyết tâm tiếp tục nghiêm mặt.

"Điện hạ đối với Dao Dao tốt, nên thuận theo tâm nguyện Dao Dao."

Tiết Dao nói.

Nhưng mà Thất hoàng tử không hề bị lay động, vẫn cứ hỏi ngược lại Tiết Dao:

"Chuyện lớn của Điện hạ có phải là chuyện lớn của Dao Dao?"

"Điện hạ sao có chuyện lớn gì?"

Tiết Dao tiếp tục dụ dỗ nói:

"Trong cung có nhiều... người hầu hạ, ta đem sữa Điện hạ mỗi ngày muốn uống giao cho bọn họ chuẩn bị kỹ càng, ta đi Giang Chiết mấy tháng sẽ trở lại, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Yên lặng một hồi.

Thất hoàng tử hạ xuống một quân cờ trắng, đưa ra phương án giải quyết:

"Gia đi theo các ngươi."

"Cái đó không được!"

Tiết Dao cuống lên:

"Ngài chưa thành niên, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để ngài đi địa phương xa như vậy bôn ba mệt nhọc. Thái tử điện hạ cũng sẽ không đáp ứng."

Thất hoàng tử vừa ngẩng mặt, ánh mắt trong suốt bình tĩnh nhìn thẳng Tiết Dao.

"Đại ca sẽ đáp ứng."

Tiết Dao thấy hắn bướng bỉnh, cũng không tranh cãi nữa.

Bây giờ chỉ một việc khó giải quyết... là mở ra hai mạch nhâm đốc của Lục Tiềm, kỳ hạn còn lại chưa tới ba tháng.

Nghe Nhị hoàng tử nói, thuyền Thái tử vận chuyển lương thực đã chuẩn bị xong. Nếu như có thể thuận lợi tham gia đội ngũ mua lương thực, chờ săn bắn mùa thu kết thúc, Tiết Dao phải cùng đội tàu thẳng đến Giang Chiết.

Nói cách khác, hắn chỉ còn dư lại ba đến năm ngày hoàn thành nhiệm vụ.



Hết cách rồi, bản thân chỉ có thể kiên trì tới cùng.

Trước khi tới đã nghĩ xong biện pháp, Tiết Dao ngồi xổm bên cạnh Thất hoàng tử, nghiêm túc mở miệng nói.

"Ngoài kia có thật nhiều thị vệ cùng Ngũ hoàng tử so tài đấu võ, Điện hạ muốn cùng ta đi ra ngoài thử thân thủ một chút hay không?"

Thất hoàng tử bình tĩnh, liền hạ xuống một quân cờ đen:

"Ta mệt mỏi."

"Điện hạ!"

Tiết Dao vội không nhịn nổi nắm lấy cánh tay đứa bé lười biếng, dùng sức túm lên:

"Liền ra đi thử xem thân thủ thôi. Ngài hôm nay buổi chiều đều không ra khỏi lều. Nam tử hán không thể làm ổ ở trong phòng, sẽ phế bỏ!"

"Gia không cho ngươi nói nhị ca như vậy."

Thù dai, Thất hoàng tử không quên bổ đao vào trạch thần ca ca.

Ai bảo nhị ca lừa gạt Dao Dao ngốc đi.

"Nhị hoàng tử cũng không phải vẫn luôn ở trong phòng, sẽ không phế bỏ!"

Tiết Dao cũng bị đứa nhỏ cứng đầu này chọc tức chết rồi, thay trạch thần Nhị hoàng tử giải thích:

"Nhị hoàng tử bình thường đều luyện tập đạo pháp, so với chúng ta còn mệt hơn đó! Đi thôi Điện hạ, đi ra ngoài thôi, đấu với ta một trận."

Thất hoàng tử vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh làm ngơ.

"Gia không đánh ngươi."

Tiết Dao sử dụng phép khích tướng:

"Điện hạ chẳng lẽ là sợ ta đánh bại."

Thất hoàng tử cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu, mắt cười bên trong lộ ra kiêu căng.

Cười nhạo rất tự nhiên.

Tiết Dao:

"..."

Cái rắm, dựa vào cái gì bé mập mạp này dám xem thường người khác!

Hai mạch nhâm đốc lại chưa mở ra, còn dây dưa cái gì!

Không thể nhẫn nhịn nữa.

Tiết Dao buông tay, nhắm mắt, rốt cục sử dụng đòn sát thủ, trầm giọng nói:

"Lục hoàng tử điện hạ vừa mới thắng liên tiếp mấy lần, quả thực là vị Điện hạ lợi hại nhất rồi."

Ngón tay Thất hoàng tử cầm quân cờ nâng lên dừng ở giữa không trung.

Thời gian chỉ trong nháy mắt.

Một luồng ý chí chiến đấu sục sôi lan tràn tứ phương.

Thất hoàng tử nói mệt mỏi đã đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.