Xét thấy Lương Ân lẫn Man Di đều đã tỉnh lại, hơn nữa không có dấu hiệu muốn tiếp tục đánh nhau, tôi bèn bảo Mộng Kính thả họ ra.
Hai người nằm trên đất lồm cồm bò dậy, ba chúng tôi nhìn nhau, bầu không khí có hơi gượng gạo.
Lương Ân đột nhiên lên tiếng trước: "Ngươi đi theo ta ra ngoài."
Tôi lo ngại bọn họ lại định đánh nhau tiếp, hắn đã nhanh nhẹn giải thích: "Ta và y nói chuyện riêng, không đánh."
Như để làm chứng, hắn còn ném kiếm bản mệnh của mình cho tôi. Cây kiếm bay tới bên cạnh giường, ngoan ngoãn nằm xuống không động đậy.
Man Di hừ một tiếng, nhưng rồi cũng triệu cây cung của mình ra. Tính tình cung bản mệnh y hung hăng không kém gì chủ, rõ ràng giường rộng nhiều chỗ nhưng cứ thích bay tới bên cạnh kiếm Lương Ân hất người ta đi.
Thân kiếm run lên bần bật, rất có dấu hiệu muốn tuốt vỏ giết cung. Thế nhưng sau khi được tôi đặt tay lên trên liền nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại, nằm im thin thít.
Cung tên cũng chẳng chịu vừa, tự động nhảy vào lòng tôi nằm, bỗng dưng tôi giờ đây tay cầm kiếm tay cầm cung, trơ trọi ngồi trong phòng một mình.
"Bọn họ đi nói chuyện gì vậy?" Tôi hỏi Mộng Kính.
Nó ậm ừ cho qua: "Không biết, ta cũng đâu có chức năng nghe lén."
"Lúc ở bên cạnh Lương Ân ngươi không nghe ngóng được gì?" Chân mày tôi hơi nhíu lại.
"Hắn là cái hũ nút, chỉ mở lòng với mỗi mình ngươi. Trong mắt hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/2506102/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.