Nếu là bình thường chắc tôi sẽ không nghe theo lời Mộng Kính đâu. Nhưng sau khi biến thành trẻ con trí tuệ của tôi có hơi đáng quan ngại, rất dễ tin lời người khác.
Thành thử tôi cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, còn không tiếc véo tay mình cho đau, tội nghiệp kéo áo Độc Cuồng Ma: "Đừng đánh nhau mà, ta thật sự có quen biết với y. Y không phải người xấu đâu."
Sắc mặt Man Di càng thêm đen kịt: "Ngươi dám khiến Huyên khóc!"
Độc Cuồng Ma im lặng, dường như đang cân nhắc xem lời tôi nói là thật hay giả. Cuối cùng gã vẫn thả tôi xuống đất.
Tôi mất một lúc để đứng vững, còn chưa kịp chập chững bước đi thì cả người lại rơi vào vòng tay kẻ khác.
"Ngươi khiến ta lo chết mất." Man Di bế tôi lên ôm sát vào người, chân mày đã chịu giãn ra đôi chút.
"Là ngươi bỏ ta một mình trong căn phòng đó." Tôi đẩy mặt y ra, "Lúc ta mới tỉnh dậy đã suýt chết ngộp, không có quần áo để mặc, cũng không có cơm để ăn!"
Vốn dĩ tôi không để bụng chuyện này, thế nhưng lời ra khỏi miệng nghe có vẻ đáng thương thế nào, thật sự giống đứa trẻ đang tố cáo kẻ bạo hành.
"Không chết ngộp được đâu, đó là Thánh Thuỷ mà." Man Di minh oan cho bản thân, "Ta có việc phải tới chiến trường phía Bắc, ngay sau khi ngươi vừa thức dậy rời phòng ta liền lao như bay về, đã đi nhanh hết mức có thể rồi."
Tôi nhìn lên bầu trời, tuy không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/2506094/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.