Chương trước
Chương sau
Tiết Dao phát hiện khi có mặt Thái tử dùng bữa, Thái tử phi thần sắc trở nên đặc biệt câu nệ, hoàn toàn mất hết vẻ tự nhiên đáng yêu vốn có thường ngày.

Tiết Dao hoài nghi nữ nhân này là ở trước mặt Thái tử giả bộ đoan trang.

Nam nhân vốn thích nữ nhân hư hỏng một chút. Xưa nay đều vậy. Hư hỏng dĩ nhiên không phải chỉ phẩm đức xấu. Loại hình xuất thân gia giáo thơ lễ như Thái tử đã nhìn chán mấy cô nương biểu hiện đàng hoàng tiêu chuẩn.

Nếu Thái tử phi cũng cử chỉ như vậy, đối với Thái tử mà nói giống như một loại hành hạ.

Ăn xong món chính, Thái tử phi sai người bưng lên món tráng miệng.

Đây là món ăn ngoại bang quý hiếm đưa vào trong cung. Nguyên liệu chế biến chủ yếu là sữa và mức hoa quả, vị béo giống phô mai. Mỗi cái bánh đều tạo hình bông hoa, mùi thơm nhàn nhạt. Cắn một miếng phảng phất vị béo của sữa cùng mùi hoa thơm ngát, mềm mại tan chảy trong miệng.

Bởi vì loại điểm tâm này khó có thể để lâu ngày, cho nên ở trong cung cũng tương đối hiếm. Thái tử phi lúc trước đều dùng món này làm mồi nhử Thất hoàng tử, dụ dỗ đệ đệ mập mạp đến điện Thái tử chơi cùng Thái tử.

Hôm nay Thái tử phi lại bưng lên một mâm mười hai cái bánh, cho tất cả mọi người thưởng thức. Không chỉ có phân cho ba tiểu hoàng tử mà Tiết Dao cũng có phần.

Tiết Dao biết loại bánh này hiếm có, đương nhiên nhún nhường để mấy vị hoàng tử hưởng dụng. HunhHn786

Thái tử phi thân thiện đối với hắn cười nói:

"Món bánh này là ta cùng hai vị ngự thiện phòng điều chế ra, phỏng theo món bánh ngoại bang, khẩu vị không hẳn bằng được với món thật. Công tử nể nang mặt mũi đánh giá một chút đi."

Tiết Dao hơi kinh ngạc. Trước giờ chưa tường được Thái tử phi khách khí khoản đãi như thế, nhất thời hắn có chút không tìm được manh mối.

Sau khi ăn xong, mấy vị hoàng tử đi ra sân biểu diễn cho Thái tử xem thành quả luyện võ nửa năm qua.

Thái tử phi mời Tiết Dao đi đến đình hóng mát nói chuyện phiếm vài câu.

Nguyên do là Thái tử đem chuyện Tiết Dao ở huyện Bình Dung đuổi ôn khống chế dịch kể cho Thái tử phi nghe, bởi vậy nàng đối Tiết Dao thập phần kính phục ngưỡng mộ.

"Tiết công tử hết lần này tới lần khác hỗ trợ Điện hạ vượt qua đại nạn. Từ ngày hồi kinh, liền muốn mời công tử tới điện nói lời cám ơn. Hôm nay cuối cùng cũng coi như có cơ hội nói chuyện với công tử."

Thái tử phi khách khí bày tỏ cảm tạ cực kỳ thành khẩn.

Giờ khắc này đối mặt Tiết Dao, nàng không dám tin thiếu niên luôn ít lời hiểu chuyện này có thể làm ra sự tích dũng cảm như vậy.

Vì Tiết Dao thường hầu ở bên cạnh Thất hoàng tử, Thái tử phi gặp hắn rất nhiều lần. Lúc trước chỉ cảm thấy thiếu niên này đặc biệt khiêm tốn tri lễ, chưa bao giờ ở trước mặt chủ nhân tranh công.

Chỉ khi Thất hoàng tử động động lông mày uốn éo eo, mới có thể nhìn thấy Tiết Dao ngầm hiểu đi thỏa mãn nhu cầu Thất hoàng tử.

Nhanh nhẹn hầu hạ cho Thất hoàng tử xong, Tiết Dao liền lui ra. Hành vi cử chỉ rất khiêm tốn, thường cho người ta nghĩ hắn là vô năng bình thường.

Nếu không phải hắn sinh ra có diện mạo thanh tú hơn so với thư đồng khác rất nhiều, e rằng Thái tử phi không hề có ấn tượng.

Thái tử lén lút nhắc đến Tiết Dao, đều thập phần cảm khái, thậm chí đánh giá "sâu không thể lường".



Đám người của Đông Phi trà trộn quan trường mấy chục năm cũng không được Thái tử đánh giá như vậy. Tiết Dao chỉ mới mười tám tuổi, mà Thái tử lại đánh giá là sâu không lường được, Thái tử phi cũng kính phục không thôi.

"Với tài năng của công tử, cớ gì đến nay không có thi khoa cử vào sĩ?"

Thái tử phi đối với tác phong hạ thấp sự hiện diện của Tiết Dao hết sức tò mò. Người tài cán như vậy lại cam tâm ở bên cạnh Thất hoàng tử làm một thư đồng nho nhỏ.

"Nương nương quá khen. Ta bất quá có chút khôn vặt thôi, cũng không khả năng làm quan trị quốc."

Tiết Dao gật đầu khiêm tốn nói.

"Ngươi tài cán như vậy, nếu như chỉ có thể tính khôn vặt, thật là khiến người kém cỏi như ta không đất đặt chân."

Thái tử phi hâm mộ nhìn Tiết Dao.

"Nếu ta có một ba phần tài cán như ngươi cũng có thể giúp Cẩm An giải quyết một ít phiền nhiễu, không đến mức chiếm vị trị Thái tử phi chọc người ghét."

Vừa mới dứt lời, Thái tử phi liền biết chính mình nói hớ, vội vàng mỉm cười mời Tiết Dao dùng trà. Nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, Thái tử đang cùng các hoàng đệ so chiêu.

"Được nương nương coi trọng một chút tài mọn, bất tài mạo muội hỏi một câu. Nương nương cớ gì tự ti như vậy?"

Tiết Dao cảm thấy được lời cô nương này mới vừa nói là xuất phát từ nội tâm.

Hiển nhiên, Thái tử phi tâm thái có chút vấn đề.

Còn nhớ trước khi Thái tử đi thu mua lương thực, ngày ấy, hai phu thê một đường liếc mắt đưa tình đi đến ngoài điện. Thức ăn cho chó vô tình ném trên Tiết Dao lung tung.

Một đôi vợ chồng ân ái như vậy, thê tử sao sẽ có loại ý nghĩ tự ti chứ?

Thẳng thắn mà nói, Tiết Dao hi vọng hai vợ chồng này tình cảm cực kỳ tốt, tốt đến Thái tử điện hạ không nỡ để thê tử thủ tiết.

Cái tính toán nho nhỏ này chôn trong lòng Tiết Dao đã rất lâu.

Hắn phí công phu lớn bảo vệ địa vị Thái tử, mà hai năm sau xuất chinh vẫn không thể ngăn cản Thái tử cứu Hoàng đế mà bỏ mạng. Như vậy cũng sẽ thua lỗ lớn.

Bất quá, bây giờ Thái tử không bị phế, liền không tồn tại khả năng người khác làm giả di chiếu người kế vị. Đông Phi hẳn là cũng không có cách nào làm trò gian để Tam hoàng tử kế vị.

Coi như Thái tử chết rồi, theo thứ tự cũng nên là Nhị hoàng tử kế vị. Ngôi vị Hoàng đế cùng Tam hoàng tử không có nửa điểm quan hệ.

Thế nhưng Nhị hoàng tử kia... Thật sự là làm Tiết Dao cảm thấy không đáng tin cậy.

Nhị hoàng tử cả ngày ở trong phòng tu đạo. Kế vị chẳng phải muốn Hoàng đế Đại Tề thành Gia Tĩnh Đế mê đắm đạo giáo?

Mối họa ngầm lớn nhất là loại hình này, cho người ta cảm giác không có khả năng quản lý đất nước.

Theo nguyên tác, tin tức Hoàng đế cùng phế Thái tử qua đời truyền về cung, ngày đó Nhị hoàng tử bỗng nhiên biến mất khỏi thế gian.

Đời này, nếu như Nhị hoàng tử cũng như thế biến mất khỏi thế gian, thì không cần Đông Phi giở thủ đoạn, Tam hoàng tử liền hiển nhiên kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Bây giờ duy nhất có thể lật đổ thế lực Đông Phi và Tam hoàng tử là Thất hoàng tử. Nhưng hắn đã bị Tiết Dao nuôi dưỡng thành một Husky ngáo. Nếu như tương lai vẫn xảy ra sự kiện đúng nguyên tác, chính là toàn quân bị diệt.

Xuất phát từ cân nhắc này, Tiết Dao cảm thấy tình cảm của Thái tử phi cùng Thái tử phải tốt. Vì vậy Tiết Dao cần làm chuyện vô bổ, quan tâm hạnh phúc gia đình người khác.

Muốn cho Thái tử tư tưởng nho gia thâm căn cố đế, đem hạnh phúc thê tử xem trọng hơn tính mạng phụ hoàng, khả năng này thực sự rất nhỏ.

Bất quá, khả năng nhỏ cũng không thể bỏ qua. Tiết Dao vẫn phải đảm nhận vai trò người tư vấn tâm lý, tiến hành khai thông tư tưởng, hướng dẫn cách thức cho Thái tử phi.

Tuy rằng hắn sống hai đời đều là cẩu độc thân, quả thật cũng không hiểu tâm lý phụ nữ. Thế nhưng! Thân là một người đàn ông, hắn ít nhất biết đàn ông thích dạng phụ nữ thế nào.

Thái tử phi nào dám đem tâm tư nói cho Tiết Dao, chỉ nói chính mình không có tài miệng lưỡi vụng về.

Tiết Dao cảm thấy nàng không thể buông tha mình, vì vậy chỉ có thể dùng đầu óc suy đoán, phân tích tình huống Thái tử phi, cùng thái độ Thái tử đối với Thái tử phi, cuối cùng có một chút kết luận. Hắn liền đánh bạo nói với Thái tử phi.

"Thứ cho ta cả gan nói thẳng. Thái tử điện hạ đến nay chưa từng nạp Trắc phi, đối với nương nương tình cảm chỉ là ngưỡng mộ không nhiều nồng nhiệt. Giống như ngăn cách một bức tường cao không thể vượt qua, tôn trọng có thừa, ngược lại là thân mật không đủ."

Thái tử phi bị hắn nói thẳng, sợ đến đỏ mặt, cúi đầu nói:

"Đó là việc không đáng bận tâm. Vậy công tử có cao kiến gì không?"



"Là ta lắm mồm."

Tiết Dao thở dài nói.

"Chỉ là không đành lòng thấy nương nương xinh đẹp như tiên lại không có được có bao nhiêu niềm vui như phu thê bình thường."

Thái tử phi không nhịn được hiếu kỳ hỏi:

"Phu thê bình thường thì như thế nào?"

Tiết Dao cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai ở gần, mới nói khẽ nói với Thái tử phi.

"Phu thê bình thường đều là một chồng một vợ. Thê tử bên ngoài giống như Hoàng hậu đoan trang thủ lễ, ở nhà như Tịch Phi nương nương tùy ý."

Thái tử phi hơi kinh hãi, bị chọt trúng chỗ uy hiếp.

Toàn bộ hậu cung phi tần cung nữ, ai không ước ao được như Tịch Phi, thịnh sủng không suy suốt mười mấy năm?

Trong âm thầm đều ảo tưởng bản thân có thể ở trước mặt phu quân dâng một bài múa, khiến phu quân thần hồn điên đảo.

Ở hậu cung không ít người liều mạng luyện ca múa với ý đồ làm theo Tịch Phi. Cũng không thấy ai có thể nhận nửa phần vinh sủng của Tịch Phi.

Cho nên, tất cả mọi người cảm thấy Tịch Phi được sủng ái đều là do dung mạo xuất chúng, người khác ước ao không được.

Nhưng mà, mười năm qua ở chung, Tiết Dao lại hết sức rõ ràng lý do Tịch Phi được sủng ái không giảm tuyệt đối không chỉ là bởi vì xinh đẹp.

Đương nhiên, xinh đẹp là một nhân tố quan trọng. Nhưng khiến Hoàng đế si mê không giảm, còn do tính tình Tịch Phi đặc biệt. Ở hậu cung hiếm thấy có ai tính khí điệu bộ, cử chỉ, cách nói năng tùy hứng như vậy.

Đây là hiện tượng kỳ lạ mà Tiết Dao phát hiện ra.

Đàn ông có lúc thật sự rất thích phụ nữ đỏng đảnh.

Hậu cung nhiều nữ nhân yêu Hoàng đế, yêu đến mất đi chính mình. Bọn họ nguyện ý vì Hoàng đế đem mình điêu khắc thành bất kỳ hình dáng nào, lại chỉ đổi được Hoàng đế hứng thú chốc lát.

Tịch Phi lại can đảm nói với Hoàng đế, mình không thích như vậy. Nàng không thích, Hoàng đế dám làm trái, nàng liền dùng câu "Thiếp mệt mỏi" từ chối thị tẩm.

Bị "làm nhục" nhưng trái lại khiến Hoàng đế nhớ mãi không quên. Mọi thời khắc luôn nhớ kỹ Tịch Phi rất ác, sợ mình sơ xuất sẽ khiến mỹ nhân cho sắc mặt không tốt.

Đương nhiên Hoàng đế cũng không phải có sở thích muốn bị ngược đãi. Nếu Tịch Phi chỉ dựa vào tính khí công chúa thích đùa bỡn người khác, thì Hoàng đế tất nhiên không thể luôn cưng chìu nàng.

Tịch Phi còn có một đặc điểm.

Mỗi lần vui vẻ, nàng sẽ lộ ra sự quyến rũ của phụ nữ, một chút lôi kéo nô đùa, một chút trêu chọc dí dỏm. Những kích thích đều mang lại trải nghiệm hài lòng cho Hoàng đế.

Hoàng đế nỗ lực đáp ứng đổi được Tịch Phi tâm tình thật tốt.

Mà nữ nhân này chỉ có lúc tâm tình tốt mới có thể bộc lộ hết kỹ năng. Mỗi lần trên giường Hoàng đế đều nhận được bất ngờ cùng tính khiêu chiến, bởi vậy yêu thích kéo dài không chán.

Đây chính là "lý do Tịch Phi được sủng không suy giảm" mà Tiết Dao trong mười năm qua tổng kết được.

Giờ khắc này, hắn thay đổi thân phận Tịch Phi cùng Hoàng đế thành vợ chồng bình thường để làm ví dụ, truyền thụ bí quyết nữ nhân quyến rũ nam nhân cho Thái tử phi.

Thái tử phi nghe được sắp bị dọa khóc.

Quả thực như ở trước công chúng mở xem đông cung đồ.

Nàng mấy lần muốn ngăn cản Tiết Dao nói tiếp, rồi lại phát hiện hắn nói rất có lý.

Một thiếu niên mười tám tuổi nói đạo lý quyến rũ nam nhân, quả thực kinh nghiệm so với danh kỹ thanh lâu đầu bảng còn chuyên nghiệp hơn. Điều này làm cho Thái tử phi không thể không hoài nghi Tiết Dao bình thường đã làm qua những gì.

Khát khao học hỏi, Thái tử phi ngượng ngùng đến cực điểm, vẫn là đỏ mặt nghe hết giáo trình của Tiết Dao, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Dân chúng bình thường ở nhà cũng không cần tới thủ lễ, Cẩm An đường đường là một Thái tử, sao chấp nhận được..."

"Nương nương."

Tiết Dao kiên định nhìn Thái tử phi:



"Nếu Thái tử không yêu thích giống nam nhân bình thường, trong lịch sử sẽ không ca ngợi Đắc Kỉ. Kỳ thực nam nhân đều hi vọng thê tử chỉ là ở bên ngoài đoan trang, ở bên trong..."

Thái tử phi đỏ mặt nhăn nhó, nắm khăn tay nhỏ giọng đáp lại:

"Tạ ơn công tử chỉ điểm sai lầm."

Tiết Dao vốn còn muốn phổ cập thêm một ít chiêu thực chiến, nhưng thực sự khó có thể mở miệng. Nhìn Thái tử phi mặt đỏ sắp nhỏ máu, hắn chỉ có thể coi như thôi. Để bản thân nàng tự tìm hiểu đi.

Ngày hôm đó vào buổi tối, Thái tử phi lần đầu tiên mặc trang phục bị chính mình nhét ở đáy hòm, ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên, chờ Thái tử vào.

Thái tử vào phòng cũng không nhìn kỹ thê tử, như thường lệ mở ra cánh tay, chờ thê tử giúp mình rút đi quần áo. Hắn chuẩn bị hưởng thụ "hoạt động" giải trí duy nhất mỗi ngày.

Nhưng mà, thê tử lại ngồi ở bên cạnh bàn đưa lưng về phía hắn, không hề nhúc nhích.

Thái tử hắng giọng một cái, dùng tiếng ho khan ra hiệu thê tử "nhanh chóng ".

Chuyện như vậy không thể chờ. Thái tử phi rất tuân thủ quy tắc, ban ngày không thể tuyên dâm, buổi tối "hoạt động" cũng không vượt quá canh hai. Bên ngoài tiếng mõ vừa vang, Thái tử phi liền thở hổn hển khuyên Thái tử "bảo trọng thân thể".

Máu nóng dâng cao, hoạt động đến một nửa buộc hắn xong việc, hắn còn có thể bảo trọng thân thể sao?

Bởi vậy, Thái tử mỗi ngày tận lực "ngủ sớm", để tránh cho kéo dài thời gian chịu đựng.

Mà đêm nay Thái tử phi có gì đó không đúng, Thái tử giương cánh tay ho khan ba lần, nàng còn chưa tới hầu hạ.

Thái tử không kịp đợi kêu:

"Nhiễm Nhiễm?"

Thái tử phi lúc này mới hoang mang đứng lên, hít sâu một hơi, chậm rãi quay người đối mặt trượng phu.

Trong nháy mắt này, hắn mới nhìn rõ thê tử.

Kết hôn hơn ba năm, lần đầu nhìn thấy thê tử mặc trang phục này. Váy ngắn, áo ngắn, cổ rộng lộ vai, chỉ khoác hờ một tấm lụa mỏng bên ngoài.

"Xiêm y này không quá vừa vặn..."

Thái tử phi nhìn thấy trượng phu thần sắc kinh ngạc, trong lòng có chút không chắc chắn, tìm cho mình bậc thang đi xuống.

"Thiếp mới vừa dự định đổi lại, Điện hạ vào trong đi."

Thái tử cưỡng bách mình đưa ánh mắt từ trên người thê tử đi nơi khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn về phía bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng:

"Cũng nên nghỉ ngơi, không cần thay y phục."

Thái tử phi có chút mất mát, nghĩ thầm Lục Cẩm An quả nhiên không phải nam nhân bình thường, cũng sẽ không thích loại quần áo hở hang tầm thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.