Chương trước
Chương sau
Đối với một thợ săn bẩm sinh, bản năng đi trước suy nghĩ.

Khả năng cảm nhận sát ý của con mồi không nhanh hơn những thợ săn hàng đầu.

Nếu vào lúc này, bản năng của Lục Tiềm loại bỏ sự ấm áp đã bén rễ trong lòng hắn do môi trường trưởng thành suốt mười năm qua, hắn sẽ không để ý trên khuôn mặt của Lục Sùng Sơn có hai chữ "ca ca".

Bản năng mách bảo hắn rằng con đường giết chóc sẽ bắt đầu từ người nam nhân trên mặt có hai chữ "ca ca" này. Điều đó gây ra một sự xung đột ngắn ngủi giữa cơ thể và tâm trí.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, con mồi dần dần cảm nhận được nguy cơ.

Đao dài trong tay Lục Sùng Sơn vẫn đang nhỏ máu, hắn quay đầu lại nở nụ cười giễu cợt với đệ đệ mình. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, trái tim trong lồng ngực hắn bỗng nhiên co rút kịch liệt vô cớ. Bởi vì ánh mắt của thất đệ khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Đây có lẽ là cảm giác khi bị một con thú hoang hoặc một con rắn nhìn chằm chằm.

"Hai tiểu tử các ngươi thật sự là làm phiền ta. Các ngươi suốt ngày ở bên cạnh Tiết Dao bị dẫn đi lạc đường. Tam ca vừa mới phái người đưa hắn đi trước."

Lục Sùng Sơn nhìn thấy ánh mắt của hai đệ đệ đồng thời từ thù địch chuyển sang sợ hãi. Hắn càng tin chắc mình đã tìm ra điểm yếu. Không khỏi mỉm cười hiền lành, dùng giọng điệu ôn hòa đe dọa, như các trưởng lão dạy dỗ hậu bối:

"Các ngươi còn gây sự, tam ca liền hỏi tội Tiết Dao."

"Ngươi mang Tiết Dao đi đâu!"

Giọng Lục Tiêu đang phát run.

"Một chỗ an toàn."

Lục Sùng Sơn khom người đem lưỡi dao dính máu lau trên thi thể, thu vào vỏ, thản nhiên mở miệng nói:

"Hai người hãy nghe lời, đi theo ta dẫn quân tiêu diệt tàn quân Khiết Đan, báo thù cho phụ hoàng. Ca ca sẽ để Tiết Dao cùng các ngươi hồi cung."

"Chúng ta đã tiếp nhận Khiết Đan đầu hàng, nếu như lật lọng, ngũ ca làm sao đây?"

Lục Tiêu cố gắng hết sức bình tĩnh thương lượng.

"Ngũ ca của ngươi sẽ không đồng ý thả đám chó Khiết Đan này đi."

Lục Sùng Sơn nhướng mày cười cười.

"Ca, trả Dao Dao cho nhi thần đi."

Nghe thấy thất đệ bỗng nhiên từ cứng rắn biến thành giọng nũng nịu, thiếu chút nữa Lục Sùng Sơn cười to.

Đừng thấy đệ đệ mập này đầu óc có vấn đề, giống một kẻ ngốc, nhưng ở một số thời khắc hắn lại lanh lợi cực kì. Thí dụ như hắn tự xưng tuy rằng thường nhầm lẫn, nhưng vẫn có quy luật. Cái tự xưng "nhi thần" này, thất đệ chỉ có thời điểm yếu thế mới dùng.

Đột nhiên đệ đệ xuất hiện vẻ yếu thế, khiến Lục Sùng Sơn mất cơ hội tranh vị trí Thái tử lấy lại tinh thần sảng khoái.

Nói một cách hợp lý, thể hiện sự yếu thế như vậy phải kèm theo sự đầu hàng.

Cho nên lúc Lục Sùng Sơn đang định cười to. Nhưng bất ngờ Lục Tiềm lại đột nhiên chạy tới. Hắn chưa kịp phản ứng, một chiếc răng bên má trái đã bị một nắm đấm bất ngờ đánh gãy. Hắn cũng bị ngã xuống đất bởi cú đánh mạnh này.

Cùng với mùi máu tanh, nửa chiếc răng trượt xuống gốc lưỡi, suýt nữa bị Lục Sùng Sơn nuốt chửng vào bụng.

"Có trả lại Dao Dao cho nhi thần không?"

Khi lưỡi kiếm của Lục Tiềm kề sát cổ họng, Lục Sùng Sơn đang choáng váng lại nghe thấy yêu cầu này thành giọng điệu van xin.

Đông Ninh Chiêu lúc này mới kịp phản ứng. Vừa định rút kiếm bước về phía trước, hắn liền nhìn thấy Thất hoàng tử đang quỳ một gối lên ngực Tam hoàng tử, lạnh lùng giương mắt lên, ấn kiếm xuống hai phần.

"Điện hạ đừng xúc động!"

Đông Ninh Chiêu thức thời lùi về sau một bước.

Lục Sùng Sơn chớp mắt một cái, trước mặt rốt cục ngừng quay cuồng. Nỗi xấu hổ bị em trai đánh ngã đã đánh bại nỗi sợ hãi của hắn, hắn lập tức giơ tay rút kiếm ra khỏi thắt lưng.

Lục Tiềm đặt đầu gối lên ngực Lục Sùng Sơn. Tay trái cầm chuôi dao, tay phải vung một đòn ngang, ngay lập tức Lục Tiềm đẩy lưỡi dao rút nửa chừng trở lại bao, và đấm một cái vào bụng của tam ca.

"A!"

Lục Sùng Sơn trợn to hai mắt. Đau đớn kịch liệt khiến hắn không thể phát ra lời nào, miệng há ra khép lại như cá sắp chết, thở hổn hển.

"Có trả Dao Dao cho nhi thần không?"

Liên tiếp trúng đòn nặng nề, Lục Sùng Sơn lại một lần nữa nghe thấy những lời nịnh nọt.

Hắn chợt tỉnh ngộ. Thất đệ cũng không phải đang thể hiện yếu thế với hắn, mà là do bản thân thấy yếu thế mới "mất đi Tiết Dao".

Thư đồng làm bạn, cùng thất đệ lớn lên này thật sự đối với thất đệ rất quan trọng.

"Ra tay đi."

Lục Sùng Sơn thở hổn hển, cười tàn nhẫn với thất đệ.

"Ngươi là nghiệt súc đại nghịch bất đạo! Vì giữ được vị trí Thái tử tạm thời, ngươi đã giết chết anh trai mình và hợp tác với kẻ thù, bất chấp mạng sống. Động thủ đi! Đợi bản vương đi địa phủ, nhất định nắm lấy tiểu thư đồng của ngươi hỏi xem đã làm thế nào dạy dỗ đệ đệ của ta thành súc sinh như thế."

"Dao Dao không đi địa phủ."

Lục Tiềm kiên quyết nói với tam ca:

"Điện hạ dẫn hắn hồi cung."

"Ngươi biết hắn ở chỗ nào sao?"

Lục Sùng Sơn cười nhạo một tiếng. Vì răng chảy máu khiến miệng hắn nhìn rất đáng sợ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, cũng không nhìn lưỡi dao cắt da mình, mà nhìn chằm chằm thất đệ thấp giọng nói:

"Ta đi chỗ nào, nhất định cũng mang theo hắn. Động thủ đi, thất đệ."

Tiết Dao bị bịt mắt, bịt miệng, trói tay chân. Hắn đã từ bỏ việc cầu cứu. HunhHn786 Những cú đấm và cú đá khi hắn cố gắng phát ra tiếng có thể khiến hắn chảy máu đến chết.

Ở hoàn cảnh xa lạ sẽ khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua dài vô tận. Một lúc sau, Tiết Dao lại bắt đầu rên rỉ. Hắn thà mất một phần thời gian cuộc đời mình để chứng minh rằng xung quanh vẫn còn có người và không bị bỏ lại một mình nơi hoang vu chờ thú rừng gặm nhấm.

Lại một lần nữa rên hừ hừ, Tiết Dao nhận lấy một cú đá, một giọng nam nhân vang lên.

"Hơn nửa đêm kêu cái gì."

Điều này làm cho Tiết Dao thở phào nhẹ nhõm.

Đã đêm khuya cũng sẽ không có binh sĩ nào ở cùng hắn. Hắn chỉ mới bị bắt từ chiều, nhưng có cảm tưởng đã qua một ngày.

Sau khi xác định tình trạng của mình không đến mức có thể chết bất cứ lúc nào, Tiết Dao bắt đầu lo lắng cho bé mập mạp.

Tam hoàng tử dám xuống tay với hắn, liền cho thấy đã cùng Thất hoàng tử ngả bài.

Hiện tại tình huống thế nào?

Có đánh nhau không?

Tổng đốc Tây Bắc đứng ở bên nào?

Khi tất cả những lo lắng khiến Tiết Dao nghẹn đến sắp tè ra quần thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến. Sau đó người kia nói mấy câu với người canh giữ, hình như là tiếng lóng, Tiết Dao nghe không hiểu.

Ngay sau đó, người canh giữ mở dây trói chân, đỡ Tiết Dao đứng lên. Lấy ra vải nhét trong miệng Tiết Dao, hắn đẩy bả vai Tiết Dao, nói:

"Đi thôi."

"Đi chỗ nào?"

Tuy rằng nghe ra đối phương không muốn nói nhiều, Tiết Dao vẫn là không thức thời hỏi một câu.

Đối phương không trả lời, dùng thêm lực đạo, liền đẩy hắn một chút.

Tiết Dao còn bịt mắt, bị nửa đẩy nửa đỡ tiến về phía trước.

Không biết đi bao lâu, người bên cạnh giúp Tiết Dao mở che mắt cùng dây trói.

Trời đã sáng hơn một chút, Tiết Dao điều chỉnh một lúc mới mở mắt to ra. Phát hiện mình đã quay trở lại cửa quân doanh, hắn cảm thấy mình đã đi năm dặm, không biết mình vừa mới đi đến đâu.

Có người lôi kéo cánh tay của Tiết Dao đi thẳng đến trước lều Thất hoàng tử, sau đó nói:

"Đi vào."

Tiết Dao nhất thời không biết người này là địch hay là bạn, lại để hắn quay về gặp bé mập mạp. Quả thực cảm động đến rơi nước mắt, Tiết Dao chạy gấp rút tiến vào trong lều lớn.

Hắn được toại nguyện khi nhìn thấy bé mập mạp ngồi ở trên giường. Hưng phấn ngắn ngủi qua đi, Tiết Dao mới phát hiện bên cạnh bé mập mạp có hai thị vệ của quân Đông gia.

Lục Tiềm đã đổi lại mặc thường phục, bội đao cũng không có.

Bé mập mạp chưa từng trải qua sự chia ly sinh tử như vậy trong đời, lúc này lại bình tĩnh đến lạ thường. Hắn ngồi đó ngước mắt lên hỏi Tiết Dao:

"Ngươi không có chuyện gì chứ."

Tiết Dao nhìn thấy bàn tay Lục Tiềm đặt ở trên đùi của chính mình. Cũng không phải tư thế thả lỏng, mà là ngón tay bấu lấy chân, bởi vì dùng sức mà hiện ra tái nhợt.

Lần đầu tiên Tiết Dao thấy bé mập mạp tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm. Nhưng điều này không làm Tiết Dao cảm thấy vui vẻ, mà trái lại đôi mắt hắn đỏ ngầu vì đau lòng. Không thể mất khí thế của Thất hoàng tử trước mặt quân Đông gia.

Lần đầu tiên hắn thấy mình vướng chân Thất hoàng tử.

Nhưng rất nhanh vẫn là điều chỉnh xong cảm xúc, Tiết Dao giả vờ không sợ mà cười một cái:

"Ta không sao, Điện hạ dậy sớm thế? Dùng bữa chưa?"

Chủ tớ đối thoại như thường, cũng là biểu hiện sự khinh thường đối với hai người lính canh Đông gia.

Tiết Dao ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh Lục Tiềm, như không thấy người không liên quan, hỏi vài câu thông thường.

Phát hiện trung y của bé mập mạp nhăn nheo, lộ ra phía trước, Tiết Dao nghĩ rằng chắc chắn bé mập mạp đã tự mình thay quần áo và không có ai giúp. Hắn cúi người về phía trước, giúp bé mập mạp chỉnh trang lại.

Rất gần.

Ngón tay cái của bé mập đột nhiên chạm vào vết bầm ở khóe miệng Tiết Dao.

"Bị đánh."

Lục Tiềm nói câu này mang theo chút mơ hồ dò hỏi. Nghe được câu này, Tiết Dao bỗng nhiên liền không khống chế nổi, thật vất vả đè nén, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

"Chờ đó, Gia đập nát cái miệng của hắn."

Thất hoàng tử biểu tình nghiêm túc nói ra cam kết. Xưa nay chưa từng thất tín, hắn sẽ đánh nát miệng kẻ bắt nạt Dao Dao.

"Ừm!"

Tiết Dao dùng hết sức lớn tiếng trả lời, đồng thời dùng ống tay áo điên cuồng lau nước mắt. Không dám nhìn hai tên lính canh giữ bên cạnh, sợ cảnh tượng xấu hổ của mình sẽ bị phát hiện, một lần nữa ảnh hưởng đến lòng tự trọng của bé mập mạp.

Kiềm nén nghẹn ngào đến cuống họng phát đau.

Tiết Dao có rất nhiều rất nhiều lời muốn hỏi. Tỷ như Thống lĩnh cấm quân đâu rồi? Tỷ như Lục hoàng tử đâu? Tỷ như xảy ra chuyện gì? Tỷ như tại sao người của Tam hoàng tử ở trong lều?

Nhưng hiện tại không thích hợp trao đổi.

Phải mất một thời gian Tiết Dao mới phát hiện ra bé mập đưa hai binh phù cho Tam hoàng tử để trao đổi hắn.

Lúc này, hắn chỉ có thể ngơ ngác duy trì phẩm giá cuối cùng, giả vờ thoải mái dùng bữa cùng bé mập mạp dưới con mắt của hai kẻ thù xa lạ.

Buổi trưa, vốn ăn đùi dê nướng, biến thành cháo loãng dùng muỗng không vớt được nửa hạt gạo.

Lục Tiềm không còn hành động như trước một hai đòi ăn thịt, mà giống như một Thái tử thực sự, ăn uống tao nhã. Ăn xong, hắn súc miệng lau miệng rồi im lặng chơi cờ với Tiết Dao để giết thời gian.

Trong lòng Tiết Dao bối rối không thể giữ được sự bình tĩnh như Thất hoàng tử. Hắn luôn dùng dư quang nhìn hai người canh giữ. Thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau hắn sợ bị đối phương phát hiện dấu vết hoảng loạn của chính mình.

Mà Tiết Dao rất nhanh đã biết nguyên nhân bé mập mạp bình tĩnh. HunhHn786 Cũng không phải là bởi vì có cốt khí, mà là bởi vì có kế hoạch trốn chạy.

Thất hoàng tử đánh lén hai thị vệ đang làm nhiệm vụ cũng không khó, khó chính là ba tầng thị vệ bên ngoài doanh trại, khó hơn nữa là mang theo Tiết Dao cùng trốn thoát.

Đêm đó nằm xuống, Tiết Dao nghe thấy bé mập mạp thì thầm vào tai mình:

"Đừng ngủ."

Tiết Dao đoán được Thất hoàng tử chuẩn bị hành động.

Người của Tam hoàng tử không biết trên thế giới này có đứa trẻ được gọi là "thể chất đặc biệt". Bọn họ không biết rằng đứa trẻ như vậy có thể cảm nhận được hơi thở của những người chung quanh mình dù cách tấm mành, thậm chí cách xa hàng chục thước. Sau nửa đêm một chút, tất cả sẽ trở thành cơ hội để đứa trẻ đó trốn thoát.

Sau khi hạ gục hai tên lính canh trong lều với tốc độ nhanh như chớp, Thất hoàng tử tháo vũ khí của bọn chúng ra, hắn và Tiết Dao mỗi người cầm một thanh kiếm.

Tiết Dao đi theo Thất hoàng tử đến cửa lều. Chờ Thất hoàng tử đánh giá tình hình bên ngoài rồi nhân cơ hội lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Tiết Dao ra ngoài, còn tưởng rằng bên ngoài không có người, không ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cách đó không xa có hai người lính đang thêm củi vào lửa, quay lưng về phía mình, có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào.

Nhịp tim của Tiết Dao ngừng lại hai nhịp. Hắn nghiến răng nghiến lợi, giữ bình tĩnh, đi theo Thất hoàng tử, lặng lẽ chui qua khe hở giữa hai lều ở phía nam.

Tình cờ phía trước có một nhóm lính canh tuần tra chạy ngang qua.

Tiết Dao nín thở đến cực hạn, chậm rãi thở ra một chút, liền hút vào một chút. Đám binh sĩ kia giống như thả chậm bước chân, hắn lập tức liền ngừng thở, cả người căng thẳng phát run.

Cơ thể lạnh ngắt đột nhiên bị một cánh tay ôm, kéo vào một lồng ngực ấm áp và đáng tin cậy.

Tiết Dao bất an đôi mắt đột nhiên mở lớn. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở Thất hoàng tử ấm áp phả vào tai mình, thần kinh lập tức thả lỏng một chút.

Tiết Dao cảm thấy cho dù bị bắt, thân thể bị hủy diệt, giờ phút này cũng sẽ không đáng sợ, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.

Lòng dũng cảm đã ủng hộ và Tiết Dao đã tự tin đi theo bé mập mạp trốn thoát khỏi doanh trại.

Hắn chạy nhanh hết sức trong đêm tối như mực, không biết phương hướng, chỉ đi theo bước chân của Thất hoàng tử.

Đôi chân bị đá và bị thương đêm qua đã sớm không thể hoạt động, Tiết Dao không còn cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân, nhưng hắn vẫn theo bản năng kéo chúng đi theo bé mập mạp. Nhưng bước chân của hắn càng ngày càng hỗn loạn, và ngày càng chậm dần.

Tiết Dao sợ lạc mất hắn, lại không muốn gọi bé mập mạp, lúc này nói chuyện chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.

Hắn nghĩ, thà mình cứ lạc trong đêm tối, miễn là bé mập mạp có thể trốn thoát và trở về kinh là tốt rồi.

Rất nhanh, hắn liền phát hiện mình thật sự không nghe được tiếng bước chân của bé mập mạp.

Tiết Dao mất khả năng chống đỡ, cuối cùng đã từ bỏ chính mình, để cho đôi chân của mình hoàn toàn dừng lại. Hắn chạy một lúc lâu khiến cổ họng có vị mặn tanh.

Hắn muốn nằm xuống.

Trong bóng tối đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay hắn, bên tai hắn vang lên giọng nói của bé mập mạp:

"Dao Dao, nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ tới trạm dịch, ngựa của bọn họ cũng không đuổi kịp."

Tiết Dao đột nhiên như có lại sức sống. Thì ra Thất hoàng tử đã trở lại tìm hắn, cũng không hề bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.