Chương trước
Chương sau
Buổi tối hôm đó, trên giường ngủ trong Ngọc Diệp viện, một người con gái tóc đen xõa trêngiường nằm nhắm mắt, đôi chân mày nàng nhíu chặt, từng giọt từng giọt mồ hôi trộn lẫn nước mắt của nàng như hạt châu lăn xuống hai gò má. Trongđêm đen, bóng lưng thẳng tắp một người mặc y phục dạ hành ngồi bên cạnhgiường, ánh mắt hắn gắt gao khóa lấy người con gái trên giường kia.

Đó không ai khác là Tĩnh vương Sở Thiếu Dục, ban ngày sau khi từ phủ thừatướng trở về, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu lí do vì sao nàng lại từ chối hắn. Trong suốt hơn một tháng qua, tình cảm của nàng, hắn đều nhìn rađược, rõ ràng là cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, nhưng vì sao nàng lạikhông chịu gả cho hắn?

Mộc Phương Chi nằm trên giường vẫn khônghay biết có người đang ngồi cạnh bên mình. Nàng còn đang mải miết ởtrong giấc mộng của mình. Ở đó có một người con gái bộ dáng y hệt nàngkhi nhìn mình trong gương đồng, là nguyên chủ của thân xác này, nàng tađang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng, văng vẳng bên tai là tiếng chất vấn oán hận vang lên.

“Vì sao không trả lại thân xác của ta? Vì sao? Ngươi nhìn cho kĩ, kia mới là thân xác của ngươi, mau mau trả lại thânxác cho ta, trả lại Sở ca ca cho ta!”

Sau đó khung cảnh bị baophủ bởi một làn sương mù dày đặc, Mộc Phương Chi cảm thấy cả người lânglâng bay bổng, rồi sương mù dần tản đi, nàng đưa mắt nhìn xung quanh,thấy bốn phía là cây cối um tùm, trước mặt có một cái hang động nhỏ, cửa hang mọc đầy hoa dại màu đỏ, cùng rêu xanh bao phủ.

Nàng từngbước từ từ tiến vào, cảnh vật bên trong từ từ hiện rõ, trên một cáigiường đá là một người con gái mặc quần áo trắng đang nằm. Nàng bước tới gần một chút, thấy quần áo trên mình của người con gái có chút quenthuộc, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống chấm đất. Nàng ta vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, làn da trắng ngần nổi bật trong bóng tối.

Mộc Phương Chi tò mò vén những sợi tóc phủ một bên má nàng tasang một bên. Dung nhan ấy liền hiện rõ trước mắt. Vừa nhìn thấy, cảngười nàng liền toát mồ hôi lạnh, này đây không phải là nàng, Mộc Phương Hàn hay sao? Nàng không phải nhảy lầu tự vẫn ư? Sao giờ nàng lại ở nơinày?

“Nhìn cho kĩ, đây mới là ngươi! Muốn thì đi tìm thân xácchính mình ở Lạc Nhai Cốc này. Đừng có mãi không biết xấu hổ mà chiếmthân xác của ta, Sở ca ca của ta. Mau, trả lại thân xác cho ta!”

Không biết từ bao giờ, khuôn mặt nguyên chủ của thân xác Mộc Phương Chi kềsát mặt nàng thì thầm, sau đó thét lên một tiếng bên tai nàng. MộcPhương Chi hoảng sợ giật mình hét lên, choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Không!”

Mở mắt ra liền nhìn thấy một người mặc đồ đen trong bóng tối ngồi bêngiường đang chăm chú nhìn nàng. Mộc Phương Chi lúc đó quả thật sợ đếnmức cả người run lẩy bẩy, định la lớn kêu người tới giúp. Bóng đen thấyvậy liền nhanh tay che lấy miệng nàng, khẽ thì thầm bên tai.

“Là ta, nàng đừng sợ! Là ta, Dục lang của nàng đây!”

Mộc Phương Chi mở to mắt nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đối phương cố xácđịnh. Bỗng có tiếng Xuân Lan, Xuân Trúc bên ngoài hỏi vọng vào.

“Tiểu thư, người có sao không?”

Định thần lại, nàng ra hiệu cho Sở Thiếu Dục bỏ tay che miệng mình ra, rồi cố lấy lại tinh thần bình tĩnh trả lời.

“Ta không sao, chỉ là nằm mơ thấy chút ác mộng. Các ngươi lui ra đi!”

Rồi sau đó quay sang khó hiểu nhìn Sở Thiếu Dục.

“Sao đêm hôm khuya khoắt chàng không ngủ mà lại đột nhập khuê phòng nữ nhân?”

Tĩnh vương nghe xong không khỏi có chút bối rối.

“Vì ban ngày nghe nàng từ chối, ta có chút không cam lòng nên muốn đến xem nàng một chút!”

Nói xong liền nhìn xuống Mộc Phương Chi toàn thân ra mồ hôi lạnh từ lúcnãy, y phục trên người đã sớm hơi ẩm ướt, hắn liền nhanh chóng đi tớiphía cái tủ bên góc phòng, lục lọi một hồi tìm ra được một bộ trung ymàu trắng, đem đến bên giường đưa vào tay nàng, không nhanh không chậmnói.

“Ban nãy nàng nằm mơ thấy cái gì mà lại chảy mồ hôi nhiều như vậy? Mau mau thay y phục không thôi sẽ bị nhiễm phong hàn.”

Mộc Phương Chi ngại ngùng cầm lấy y phục trên tay hắn, vươn tay khẽ kéo tấm màn xuống, nhìn lại thấy hắn đã biến mất từ lúc nào, có lẽ tránh đi chỗ khác cho nàng thay đồ rồi cũng nên. Y phục nhanh chóng được thay tốt,nàng chưa kịp tìm kiếm thì Sở Thiếu Dục đã xuất hiện ở đầu giường nàngtừ lúc nào, hai vành tai hắn vẫn còn dấu vết hơi đỏ không dễ nhận ra.

Suốt từ lúc nàng thay đồ bên trong, hắn đứng ở ngoài liền dễ dàng nghe đượcâm thanh quần áo được cởi bỏ, bởi hắn chung quy là người có võ công caonên thính lực tự nhiên là tốt, tiếng sột soạt nhè nhẹ vốn dĩ rất khóphát hiện lại dễ dàng lọt vào tai hắn, tưởng tượng ra cảnh nàng thoát yphục trên người xuống, hắn không ngừng mắng thầm chính mình vô sỉ, nhưng hình ảnh đó bất tri bất giác cứ tiến vào trong trí óc của hắn làm người mặt đỏ tim đập. Mộc Phương Chi vẫn không nhận ra khác lạ nhỏ xíu đó của hắn, nghĩ đến chuyện lúc ban ngày liền ngập ngừng hỏi.

“Chàng không cam tâm ta từ chối chàng?”

Câu hỏi này chuẩn xác đem Sở Thiếu Dục quay về hiện thực từ trong suy nghĩcủa chính mình. Khuôn mặt tuấn mĩ liền lập tức trở nên ảm đạm.

“Vì sao? Chúng ta một tháng qua không phải ở chung rất tốt đẹp ư? Vì cớ gìnàng không muốn làm vương phi của ta? Là vì Sở Hình Thiên?”

“Không. Chàng đừng nghĩ bậy. Ta không hề có cảm giác với hắn. Chỉ là…”

Nói đến đây, nàng có chút ngập ngừng. Thấy vậy, hắn có chút thắc mắc, từlúc nàng đồng ý kết giao với hắn, mọi chuyện vốn dĩ tốt lắm, ngoại trừsức khỏe nàng có chút hư nhược, thì tình cảm của nàng đối với hắn cũngnhư chán ghét đối với Tam vương gia kia đều không giống là giả bộ.

“Chỉ là làm sao? Chẳng lẽ nàng không tin ta ư?”

“Ta hỏi chàng một vấn đề, chàng nhất định phải nói thật!”

Sở Thiếu Dục đưa mắt nghi hoặc nhìn nàng một cái rồi gật gật đầu.

“Chàng yêu ta từ lúc nào? Từ lần đâu tiên nhìn thấy ta hay từ một tháng trước ta và chàng bắt đầu kết giao?”

Tuy không biết tại sao nàng lại hỏi vấn đề này, hắn cũng có chút bối rối, nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là lúc nàng đứng dưới gốc cây liễu gần bờhồ, mĩ nhân yểu điệu đứng bên liễu rủ, hình ảnh đó liền làm ta động lòng quyết định theo đuổi nàng, nhưng đáng tiếc là lúc ấy nàng đã đánh mấttâm cho Sở Hình Thiên, cho dù ta cố gắng ra sao cũng không thể đến gầnnàng được, mãi đến gần đây, có lẽ nàng cảm động trước thành ý của ta nên chấp nhận kết giao với ta, một tháng trải qua với nàng, tuy là ngắnngủi, nhưng nàng làm cho ta cảm thấy tất cả những khổ sở trước đây củata rất đáng giá.”

Nói rồi Tĩnh vương dùng đôi mắt thâm tình nhìnchăm chú người trước mặt, nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, ánh mắt nàng không hề có sự cảm động sau khi nghe lời nói sâu đậm của hắn, màlà một ánh mắt vỡ vụn, đau đớn. Trong khi hắn vẫn còn nghi hoặc, MộcPhương Chi đã đều đều cất tiếng.

“Thì ra là như vậy. Cuối cùng ta đã hiểu… chàng yêu không phải là ta… mà là Mộc Phương Chi, nguyên chủcủa thân xác này. Ha ha thật buồn cười cho ta, vì chút tình cảm trộmđược này mà để bản thân không ngừng đắm chìm vào, cuối cùng không tựthoát được. Ha ha thật nực cười, Mộc Phương Hàn ta mà lại quyến luyếnthứ tình cảm không phải của mình này!”

Nàng vừa cười vừa nói, hai hàng nước mắt đã từ lúc nào rơi lộp bộp trên tấm chăn trên giường. SởThiếu Dục bị những lời nói của nàng làm cho rơi vào mơ hồ, lại bị nướcmắt của nàng làm cho quýnh quáng.

“Nàng nói lung tung cái gì vậy? Nàng không phải Mộc Phương Chi thì là ai được cơ chứ? Cái gì mà MộcPhương Hàn? Đừng khóc nữa, nàng khóc làm lòng ta đều nát hết!”

“Sao ta lại không khóc được cơ chứ? Ta nói cho chàng biết, ta đây không phải là Mộc Phương Chi nào hết, ta là Mộc Phương Hàn. Ta vốn không phải làngười của thế giới này, ta là bị người nhà ép đến đường cùng phải nhảylầu tự vẫn, liền sau đó bất tri bất giác xuyên vào thân thể này. Chàngcó biết vì sao ta mãi không khỏe lên hay không? Là vì Mộc Phương Chi của chàng mỗi đêm đều đến giày vò ta trong giấc mơ, cũng bởi ta luyến tiếcchàng mà cố gắng chống đỡ đến hôm nay. Nhưng nghe những lời kia củachàng, ta đã hiểu… ta phải làm gì…”

Lời nàng vừa dứt, Sở ThiếuDục như thấy sấm đánh bên tai. Những việc này thật sự quá kinh thiênđộng địa. Làm sao hắn có thể tin được Mộc Phương Chi trước mặt hắn đâylại không phải là Mộc Phương Chi, người hơn một tháng qua cùng hắn vôcùng tâm đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt lại không phải là người hắnvừa gặp đã yêu kia. Mọi chuyện nàng nói ra lúc này làm hắn không thể tin được lỗ tai của hắn có hay không nghe lầm? Nhìn người con gái trước mặt thương tâm vô lực rơi nước mắt, trong lòng hắn như bị một con dao hunghăng đâm thủng. Nhưng giờ phút này hắn đau lòng, lại không thể ngay lậptức biết được là mình đau lòng ai, Mộc Phương Chi hay Mộc Phương Hàn?

“Những điều nàng nói là thật? Nàng đang gạt ta có phải hay không?”

Sở Thiếu Dục cuối cùng cũng không nhịn được bật hỏi. Không ai biết đượclúc này hắn mong muốn nàng phủ nhận mọi chuyện đến mức nào, chỉ cần nàng nói không phải, hắn sẽ lập tức đem những lời nàng quên hết tất cả. Vậynhưng ngược lại với mong muốn của hắn, nàng chỉ im lặng rơi nước mắt gật đầu. Quả nhiên, quả nhiên ông trời muốn đùa bỡn Sở Thiếu Dục hắn màthôi. Kiên trì cố chấp chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng những tưởng hoàn thành được chấp niệm của bản thân, lại phát hiện ra tất cả chỉ là mộtcơn mộng.

Tại sao nàng lại không gạt hắn dù chỉ một lần thôi,chỉ cần nàng phủ nhận tất cả hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng không mộtlời oán trách cơ mà. Đưa đôi mắt đầy giãy dụa nhìn đến khuôn mặt đẫmnước mắt kia, hắn vẫn cố gắng xác định một lần nữa tình cảm của mình. Là cố chấp không bỏ được với Mộc Phương Chi hay là tình cảm thật sự vớiMộc Phương Hàn đây? Thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng nhưng hạnh phúc,vui vẻ kia gần như muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn trong haimươi lăm năm sống trên đời. Thế nhưng sự việc nàng nói ra vẫn làm hắn có chút cảm giác mơ hồ. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt SởThiếu Dục nghe tiếng nàng nhẹ nhàng vang bên tai một lần nữa.

“Sở dĩ ta từ chối gả cho chàng, vì một tháng nay ta luôn có cảm giác MộcPhương Chi sẽ quay trở về thân xác này. Ta vốn dĩ không phải là nàng ta, cũng không muốn núp dưới bóng dáng của nàng ta mà hưởng thụ tình yêucủa chàng. Ta yêu chàng, cũng muốn chàng yêu ta, ta không muốn một tìnhyêu trộm cắp của người khác.”

“Ta hiểu được, nàng hãy cho ta suynghĩ một chút, hiện tại ta thật bối rối, nhất định ta sẽ làm rõ tình cảm của mình với nàng, có được không?”

Nhìn biểu tình đau lòng củanàng, hắn cảm thấy tim mình cũng muốn bị bóp chặt rồi. Nhưng hắn tuyệtđối phải làm rõ tình cảm này, nếu thật sự hắn yêu nàng, Mộc Phương Hàn,hắn sẽ nhất định dùng tình yêu thần khiết nhất của mình đi yêu nàng,tuyệt đối không dùng thứ tình cảm không rõ ràng, pha trộn lẫn lộn đặttrên người nàng.

Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăncẩn thận xong, Sở Thiếu Dục theo hướng cửa sổ dùng khinh công nhanhchóng biến mất trong màn đêm.

Một đêm này, Mộc Phương Chi nằm yên tĩnh ngủ trên giường đến sáng hôm sau, không còn nằm mơ thêm một lầnnào nữa, hơi thở của nàng cũng dần trở nên khỏe mạnh, hữu lực hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.