Nắng xuyên qua kẽ látrên giàn nho chiếu lên mái tóc đen nhánh, ánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn,đôi hàng mi khép hờ, lướt nhẹ qua đôi môi căng mọng đỏ thắm của ngườicon gái đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế quý phi đặt bên dưới, không aikhác chính là Mộc Phương Hàn. Nàng chính là nữ nhân mà Tĩnh vương SởThiếu Dục đưa về Tĩnh vương phủ một tháng trước.
Một tháng điềudưỡng tại đây, nàng đã muốn bình phục lại mười phần khí lực, trong thờigian này, Tĩnh vương quả thật vô cùng tận lực gần như muốn gom hết thuốc bổ quý hiếm trong cả nước để bồi bổ cho nàng. Nhờ sự chăm sóc đó, khuôn mặt nàng bây giờ cũng đã mất đi vẻ trắng bệch yếu ớt lúc mới đầu, màthay vào đó là làn da trắng hồng khỏe mạnh, mịn màng nõn nà làm ngườighen tị.
Khung cảnh yên bình như vậy bỗng xuất hiện vài vị kháchkhông mời mà tới phá tan mất. Tiến vào trong sân là mấy bóng dáng thướttha, yểu điệu như liễu, lần lượt là tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân ĐỗThanh Vân và tiểu thư tướng phủ Mộc Phương Chi. Suốt một tháng qua, cácnàng chứng kiến thấy Tĩnh vương luôn ôn nhu hiền hòa kia ngày đêm gấpgáp tìm kiếm khắp nơi thu gom dược liệu quý hiếm liền lấy làm lạ, chongười tìm hiểu mới biết thì ra là người nọ kim ốc tàng kiều, mớ dượcliệu trân quý mất bao nhiêu công sức tiền của kia đem về Tĩnh vương phủliền coi như rau củ hằng ngày đi phục vụ cho một nữ nhân xa lạ mà cácnàng chưa từng gặp mặt điều dưỡng.
Không nói đến Đỗ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-giu-van-menh/2397264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.