*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit+Beta: 明明
“Cái gì?” Lúc Hách Liên Lâm nhận điện thoại đang xụ mặt ngồi trong phòng hội nghị gần trăm mét, nhân viên bên dưới cũng đang chìm đắm vào trong hồi ức, không đắm chìm không được, công ty mới đổi máu, lại công thêm ông chủ làm việc quyết đoán, không hề nói chuyện tình cảm, đương nhiên là mọi người đều tinh thần vô cùng phấn chấn. Chỉ có điều ông chủ vẫn luôn quy định mở hợp không cho phép nhận điện thoại đang ở đằng trước chính mình nhận điện thoại, hơn nữa vẻ mặt cũng là biến đổi lặp đi lặp lại, từ vừa bắt đầu lạnh nhạt nghiêm túc đến kế tiếp là kinh ngạc lại đến lo lắng chán nản, không đợi bọn họ nghĩ ra nguyên nhân, chỉ thấy ông chủ ném đi đồ trong tay, trực tiếp tuyên bố tan họp, liền vội vàng chạy. Mà lúc này trong lòng Hách Liên Lâm có một thứ gọi là mâu thuẫn, vừa vội vừa ảo não, tuy sớm biết dự tính ngày sinh là mấy ngày này, nhưng hội nghị của công ty là nhất định phải tham gia, cho nên muốn tranh thủ thời gian đến, không ngờ đến thằng oát con kia tìm đúng cơ hội thừa dịp lão tử nó không có mặt ồn nào đòi ra nhìn thế giới, càng nghĩ càng nghiến cắn răng, Hách Liên Lâm khởi động xe bắt đầu chạy về phía bệnh viện. Chỉ có điều lúc này chính là lúc bận rộn nhất trong ngày, công ty cũng ở nơi phố xá sầm uất, tốc độ muốn nhanh cũng không thể, dùng sức vỗ tay lái, Hách Liên Lâm quyết định trở về mua một chiếc xe mới, hiện tại cho dù là xe đạp cũng nhanh hơn thứ đồ này. Bệnh viện Nhạc Chính Nhị đi là có quan hệ hợp tác với Nam gia, cũng là một bệnh viện tư nhân, nơi này cũng ở bên cạnh nhà họ Nam, đều là ở vùng ngoại thành, cho nên đợi lúc Hách Liên Lâm lái xe hùng hổ đến bệnh viện, thời gian đã trôi qua rất lâu, hơn nữa… “Tiểu Lâm, con đến rồi, vừa đúng lúc, con trai con vừa sinh ra, nhanh đến xem.” Mẹ Nam vẫy tay với Hách Liên Lâm đang ở trước cổng bệnh viện tìm chỗ, trên mặt cũng là cười tươi, vui tươi hớn hở nói với Hách Liên Lâm. Hách Liên Lâm: …Có cần nhanh như vậy không, anh rõ ràng đều chạy nhanh như vậy, tiểu tử thúi này đã tự mình chạy ra rồi, anh còn muốn cùng Tiểu Nhạc vượt qua lúc này, chỗ nào nghĩ đến vợ sinh quá nhanh, không đuổi kịp. “Con trước đi thăm Tiểu Ninh, em ấy ở chỗ nào?” Hách Liên Lâm có chút sốt ruột nói, nếu dựa theo lời nói lúc sinh không có chồng bầu bạn, chứng uất ức hậu sản cũng sẽ rất nghiêm trọng. “Ôi chao, đứa nhỏ này, Tiểu Ninh ở bên trong.” Mẹ Nam có cháu trai tâm tình cũng rất tốt, cũng không nói gì với Hách Liên Lâm, cười tủm tỉm chỉ vào phòng nói. Hách Liên Lâm gật đầu, nhỏ giọng nhẹ chân mở cửa vào phòng, lúc này trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, mà người nằm trên giường yên lặng nhắm mắt, chỉ là còn chưa đợi Hách Liên Lâm vào, người đã mở mắt. “Anh đến rồi.” “Ừ, xin lỗi.” Hách Liên Lâm ngồi vào bên cạnh, nắm tay người trên giường, nhẹ giọng nói, xoa mái tóc người trên giường còn mang theo chút mồ hôi ẩm ướt. Nhạc Chính Nhị nhìn người trước mặt mang theo bộ dáng ảo não và áy náy, có chút bất đắc dĩ tên này tại sao càng ngày càng biết làm nũng rồi, dùng sức nắm chặt tay trong tay: “Có cái gì để xin lỗi, bảo bối của chúng ta rất ngoan, không để cho em phí sức, chớp mắt thì đi ra, bác sĩ cũng nói em đây là thân thể tốt cho nên mới thuận lợi như vậy, hơn nữa anh xem sắc mặt em hiện tại tốt như vậy.” “Anh rất khó chịu.” Hách Liên Lâm nghe thấy lời này tuy trong lòng yên tâm, nhưng vẫn là có chút hụt hẫng. “Khó chịu cái gì?” “Anh vậy mà không đuổi kịp.” Hách Liên Lâm nhỏ giọng nói thầm một câu. “Anh…” Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này có chút dở khóc dở cười: “Anh còn có chút tiền đồ à.” “Đã rất có tiền đồ.” Hách Liên Lâm nghiêm túc nói, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp kia, quấn quýt một trận mới nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh đi chăm sóc con trai bảo bối của chúng ta.” “Ừ.” Nhạc Chính Nhị cười trả lời, nói lâu như vậy cậu cũng có chút mệt, hơn nữa vừa rồi tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng sinh con chỗ nào thật sự nhẹ nhàng như vậy. Hách Liên Lâm giúp cậu dịch góc chăn, đợi sau khi người ngủ say, mới nhẹ nhàng rời đi. Đợi sau khi anh đẩy cửa phòng trẻ sơ sinh, nhìn thấy ba Nam mẹ Nam mặt tràn đầy yêu thương nhìn bảo bảo mới sinh, nhìn thấy anh đến cũng chỉ là cười cười, Hách Liên Lâm tuy đối với thằng oát con này đến quá sớm có chút phê bình kín đáo, nhưng dù sao cũng là con mình, chỗ nào sẽ không yêu thương, lòng tràn đầy chờ mong tiến đến nhìn, sau đó liền trầm mặc. “Con xem, đứa nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, quá dễ thương, khuôn mặt giống con, chỉ có điều mũi nhỏ mắt nhỏ rất giống Tiểu Ninh nhà chúng ta.” Mẹ Nam nhỏ giọng nói với con rể ở bên cạnh. “…” Hách Liên Lâm trầm mặc nhìn đứa nhỏ trước mặt mặt đỏ còn có chút nhăn, vì cái gì anh không cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên có tí gì giống hai người họ, khuôn mặt nhỏ còn không bằng bàn tay đến cùng làm sao nhìn ra, lẽ nào giữa anh và tiểu bảo bối có chút khác biệt giữa hai thế hệ sao. Mẹ Nam nhìn con rể không lên tiếng vẻ mặt cứng ngắc, vui tươi hớn hở cười: “Mới sinh ra đều như vậy, con xem con, bình thường thông minh lanh lợi thế nào cũng không còn nữa, quả nhiên đã có con trai đã có gia đình thì không giống nữa, đợi mấy ngày nữa, cháu trai lớn của chúng ta liền lớn lên trắng trắng mập mập, nhất định rất đáng yêu.” “Ồ, à.” Hách Liên Lâm nhạt nhẽo trả lời mấy tiếng, người thời gian qua gặp chuyện kinh hãi không biến đổi cuối cùng cũng nói năng ngắt ngứ. Hách Liên Lâm ném hết việc trong tay cho thủ hạ, mấy ngày này vẫn luôn xoay chuyển quanh vợ con trai, đợi đã trôi qua mấy ngày, anh cuối cùng chịu tin tưởng lời của mẹ Nam, dù sao tiểu bảo bối nhà anh đã thật sự bắt đầu trở nên trắng rồi, tuy hiện tại nhìn thấy vẫn là đỏ đỏ, khoảng cách trắng trắng mập mập trong truyền thuyết còn một khoảng rất xa. “Anh nói, tiểu Tử nhà chúng ra lúc nào mới có thể biến trắng?” Nhạc Chính Nhị ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng vỗ, động tác có chút trúc trắc, nhưng vẫn là rất dịu dàng, ánh mắt cũng trông mông nhìn Hách Liên Lâm ở bên cạnh hỏi, tuy nói bản thân sinh, mặc dù là dạng gì cũng thích, nhưng Nhạc Chính Nhị lần đầu tiên nhìn thấy con trai cậu vẫn là có chút trợn mắt há hốc mồm, chẳng qua cũng không thể để cho bảo bối nhà cậu biết, đứa nhỏ thế nhưng rất mẫn cảm. A đúng rồi, tiểu bảo bối nhà cậu tên đã đặt xong rồi, theo họ Hách Liên, tên một chữ Tử, cũng không có ý nghĩ gì, chính là ngày nào đó Nhạc Chính Nhị cẩn thận thận trọng lật từ điển lật được. “Không biết, chỉ có điều như vậy cũng rất đẹp.” Hách Liên Lâm cười cười an ủi, đương nhiên này cũng là nói thật, nhìn quen rồi anh cảm thấy con trai nhà mình lớn lên thật ra rất được, ừ, chính là như vậy. “Ừ, em, em cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Chính Nhị gật đầu: “Em sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” “Em chờ chút.” Hách Liên Lâm giật giật mũi, bỗng nhiên biến sắc, tiếp nhận con trai nhà mình, cẩn thận cởi ra túi quần nhỏ, không ngoài dự liệu, tã đã trở nên ẩm ướt. “A! Lại đái.” Nhạc Chính Nhị nhìn thấy tình huống này có chút vô lực che mắt, rõ ràng là vừa mới đổi xong, có lẽ là chừng mười phút, oát con này sinh lực quá dồi dào rồi. “Ha ha ha.” Tiểu bảo bảo nhìn thấy bộ dáng người trước mặt, miệng nhỏ cười toe toét, nắm tay mập mạp cũng vung lên. Hách Liên Lâm nhìn tiểu tổ tông này, vẻ mặt trở nên có chút bất bắt đắc dĩ, nhận mệnh bắt đầu hầu hạ oắt con này, ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người một nhà ba người, cuộc sống tuy có chút gà bay chó sủa, nhưng lại khiến cho người rất an tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]