*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit+Beta: 明明
Thời gian nhàn nhã trôi qua, Nhạc Chính Nhị cũng trải qua ngày tháng hôm nay an nhàn hơn hôm qua, cậu cũng không có chứng bực bội bệnh uất ức gì như những người có đứa nhỏ khác, thực sự là Hách Liên Lâm bận trước bận sau châm sóc cậu quá tốt, mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, đương nhiên còn có những vận động khác, ví dụ… “Em chậm một chút.” Hách Liên Lâm cẩn thận từng tí đỡ người bên cạnh, trên miệng cũng đang cằn nhằn. Nhạc Chính Nhị:… Cậu phát hiện Hách Liên Lâm thằng cha này hiện tại có chiều phướng phát triển thành mụ già, mỗi ngày đều phải nhắc nhở cậu mấy lần, không chỉ vậy, cậu dựa theo dặn dò của ông già kia đang tiến hành mỗi ngày vận động một lần – tản bộ, sân vận động ở cư xá dưới lầu, một chút thời gian như vậy, Hách Liên Lâm đã đem câu nói vừa rồi nói không dưới mười lần, bộ dáng khí phách trước kia giống như chỉ là ảo giác. “Em biết rồi, đã đi rất chậm, ông già kia cũng nói em như vậy quá chậm, phải nhanh một chút.” “Không cần nghe ông ta, tuổi lớn rồi không dùng được.” Hách Liên Lâm không thèm để ý nói, Tiểu Nhạc bụng lớn như vậy, anh nhìn cũng có chút kinh hồn bạt vía, mỗi ngày đều cẩn thận từng tí không dám chạm vào, chỉ lo không cẩn thận xảy ra sơ suất, đương nhiên cái này cũng có thể nói thành là, chứng bệnh tổng hợp của người mới làm cha. Nhạc Chính Nhị:… Tuy cậu vẫn luôn gọi ông già ông già, nhưng Nhạc Chính Nhị lúc đầu đoán chừng ông già kia cũng chỉ chừng năm mươi tuổi, hơn nữa hình như còn là một bác sĩ rất có uy tín, chỉ có điều đến trong miệng Hách Liên Lâm có cảm giác chính là không đáng một đồng. “Còn có một hai tháng nữa thì có thể giải phóng.” Nhạc Chính Nhị giống như cảm thán nói. “Ừ.” Hách Liên Lâm nghe đến cái này khóe miệng cũng nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Nhạc Chính Nhị đang hướng về tương lai tốt đẹp, anh cũng sớm ngóng trông ngày đó rồi. Sờ cái bụng tròn vo, Nhạc Chính Nhị vẫn là cảm thấy giống như đang mơ, đón lấy ánh mắt nhiệt tình của bác gái cụ ông trong tiểu khu, Nhạc Chính Nhị vẫn là cảm thấy có chút hoảng hốt, nếu đặt vào trước kia, cậu chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ đỉnh cái bụng này thản nhiên đón nhận vây xem của mọi người, chỉ có điều lần đầu tiên cảm nhận được trong bụng có một sinh mệnh, Nhạc Chính Nhị cảm thấy tất cả hy sinh đều rất đáng giá. Hai người đi bộ một vòng, liền dự định trở về. “Ơ, hôm nay sớm vậy.” Một bác gái nhiệt tình chào hỏi. “Ừm.” Hách Liên Lâm cười dịu dàng, Nhạc Chính Nhị cũng ở bên cạnh cười gật đầu, bác gái này sống ở lầu trên của họ, lầu trên lầu dưới luôn chạm mặt nhau cũng liền quen thuộc, chỉ có điều Nhạc Chính Nhị cho đến nay vẫn là không giỏi giao lưu với bác gái, cho nên tất cả đương nhiên giao cho Hách Liên Lâm có kĩ năng giao lưu. “Này cũng ** tháng rồi đi.” Bác gái cười tủm tỉm nhìn bụng Nhạc Chính Nhị nói, trong ánh mắt tỏ ý thỏa mãn đối với cặp vợ chồng son hạnh phúc trước mắt này, đầu năm này có vợ chồng son ân ái như vậy đã rất hiếm thấy. “Ừ, phải.” Vẫn là Hách Liên Lâm trả lời. “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt một cái thì nhiều tháng như vậy, nhìn bụng Tiểu Nhạc, tròn như vậy nhọn như thế, nhất định là con trai, còn có thể là một alpha.” Bác gái rất có kinh nghiệm nói. Nhạc Chính Nhị:… “Vâng rất nhanh, đợi 50 ngày nữa thì có thể rồi.” Hách Liên Lâm cười trả lời, nam nữ, alpha, thật ra anh cũng không để ý lắm, chỉ cần là Tiểu Nhạc sinh thì được, hơn nữa đối với tên nhóc đoạt đi vợ mình, trong lòng Hách Liên Lâm vẫn là cảm thấy rất uất ức, chỉ có điều những cái này chỉ có thể lén lút giấu ở dưới đáy lòng không thể nói với Tiểu Nhạc. “Ừ, Tiểu Lâm cháu cực khổ rồi, nhanh lên đi, Tiểu Nam đứng lâu không tốt.” Bác gái vui tươi hớn hở nói. Hách Liên Lâm khách sáo xong, thì mang người lên lầu, cả ngày vận động tản bộ cũng đã kết thúc vào lúc này. Đương nhiên này không phải tất cả nhiệm vụ vận động cả ngày của Nhạc Chính Nhị, cậu còn có một nhiệm vụ khác. Mà thời gian của nhiệm vụ này chính là tại buổi tối. “Anh chậm một chút.” Lần này người nói lời này là Nhạc Chính Nhị, mà đối tượng cậu nói chính là Hách Liên Lâm đang đè ở trên người cậu. “Anh đã rất chậm, nhịn xuống rất khó khăn.” Hách Liên Lâm vẻ mặt thản nhiên nói, giống như động tác của anh thật sự rất chậm, chỉ có điều chỉ cần nhìn thấy động tác hung hãn của vật dưới thân anh, thì biết rõ động tác của thằng cha kia tuyệt đối không chậm. “Anh nhẫn nhịn cái mông.” Nhạc Chính Nhị không nhịn được mắng một câu, từ sau khi ông già kia ở tháng thứ bảy nói ở phương diện kia có thể thích hợp tiến hành một chút, Hách Liên Lâm từ đó giống như được giải phóng, mỗi ngày đều tìm cách làm một phát, nghĩ đến tinh lực tích trữ mấy tháng trước đều giống như phóng đến trên người cậu, Nhạc Chính Nhị mỗi ngày vừa đến tối liền muốn nước mắt đầy mặt, hơn nữa mấy ngày này cậu phát hiện tên lưu manh này có chiều hướng ở ban ngày cũng muốn làm một phát. “Thật sự đã nhẫn nhịn, bằng không sẽ lật qua lật lại em.” Hách Liên Lâm đương nhiên nói. Nhạc Chính Nhị:… Té ra thằng cha này nói không phải tốc độ, mà là tư thế. Đợi hai người ưm ưm a a kết thúc, vận động cả ngày của Nhạc Chính Nhị cuối cùng hoàn toàn kết thúc, cả người cũng đã ngủ mê mệt, Hách Liên Lâm nhìn người yêu ngủ say, trong mắt hiện ra ý cười, hơn nữa cẩn thận từng chút một lau nước ấm cho Nhạc Chính Nhị. Bận bịu xong những cái này, Hách Liên Lâm trong miệng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn động hồ đặt trên đầu tủ, chín giờ, thời gian còn sớm, chẳng qua bởi vì Nhạc Chính Nhị những ngày này đều rất thích ngủ, cho nên thời gian hai người nghỉ ngơi cũng rất sớm, không đúng, nên nói là thời gian một mình Nhạc Chính Nhị nghỉ ngơi khá sớm, mà Hách Liên Lâm căn bản là sau khi vận động buổi tối xong liền đắc chí hài lòng vùi đầu làm việc, cơ bản đều phải làm việc đến 11h 12h mới có thể ôm vợ ngủ, cho dù xem như là vung tay mặc kệ cũng không phải dễ làm, chỉ có điều hôm nay, Hách Liên Lâm còn có một chuyện khác. Vào phòng bếp bật nhỏ lửa hầm canh cá, Hách Liên Lâm thay bộ đồ mặc ở nhà, mặc vào chính trang, đại khái sửa xong quần áo liền nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi cửa, trong lòng còn đang trù tính, đợi lúc anh trở về, thân ái đoán chừng cũng sắp đói tỉnh, vừa vặn có thể uống canh cá. Xe màu đen vững vàng chạy trên đường, thành phố A tuy là một thành phố kinh tế hành chính đều rất phát triển, nhưng cũng là một cố đô, người nơi này căn bản cũng quen thuộc sinh hoạt nhàn nhã, đến tối người trên đường ít đến đáng thương. Hách Liên Lâm lái xe trên đường cũng không gặp phải trở ngại, hơn nửa tiếng thì đã đến mục đích. Câu lạc bộ Long Tinh, tầng cao nhất, trong căn phòng trang trí đơn giản rộng lớn bên cạnh bàn hội nghị vây quanh một vòng người, mà ở chính giữa đương nhiên cũng chính là Hách Liên Lâm vội vàng chạy đến. Đây cũng là hội nghị thường kì mỗi tháng của Long Bang, Hách Liên Lâm mấy tháng như vậy cũng đều là thừa dịp Nhạc Chính Nhị ngủ chạy đến, hơn nữa rất thản nhiên với thời gian mỗi lần mở họp đều chuyển đến buổi tối, đám tiểu đệ mặc dù đối với cái này có chút ý kiến, buổi tối bộn họ cũng rất buồn ngủ được không, chỉ có điều lão đại đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thủ đoạn trừng phạt của lão đại cũng không phải đùa giỡn. Vốn dĩ loại hội nghị thường kì này là hội nghị nội bộ cao tầng, nhưng dù sao bầu không khí vẫn là rất nhẹ nhàng, chỉ có điều bầu không khí hôm nay rõ ràng không giống lần trước, nghiêm túc mà khẩn trương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]