Đến khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, Ban Giác túm Ban Ngọc đã phơi đến mềm èo lên đẩy về chỗ Bách Nam đang chơi, "Đi tìm Bách Nam đi, anh gọi mẹ, sau đó tập trung ở đây rồi về khách sạn ăn cơm, chỉ ăn trái cây và uống nước ngọt thôi không no bụng được." 
"Hả? Anh mới nói gì?" Ban Ngọc quay đầu mờ mịt nhìn anh trai, mở to đôi mắt đỏ hồng thoạt trông rất giống thiếu nữ nhà lành, khiến người ta nhìn mà muốn bắt nạt. 
"Càng phơi càng ngốc ra thế này." Ban Giác thở dài ghét bỏ liếc một cái, búng trán hắn, "Đi tìm Bách Nam, rõ chưa?" 
"Tìm Nam Nam?" Ban Ngọc lập tức tỉnh lại, sau đó co cẳng chạy biến, "Cuối cùng anh cũng đồng ý cho em đi tìm Nam Nam rồi? Em nói này, nam tử hán đại trượng phu là phải nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi ý! Nam Nam, anh tới đây!" 
Ban Giác đen mặt nhìn hắn càng chạy càng xa, thâm trầm tự hỏi, "Chẳng lẽ chỗ bị bệnh trên người Tiểu Ngọc thực ra là đầu óc?" 
Đánh xong một hiệp Kay tuyên bố tạm dừng, gọi mọi người đến nghỉ ngơi dưới ô che nắng. Bách Nam ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, lắc lắc cánh tay hơi nhức mỏi rồi cũng đi theo ngồi dưới tán ô. 
"Cổ tay đau à?" Kay đưa nước trái cây, chỉ lên chiếc nhẫn trên ngón tay cậu, "Đeo nhẫn chơi bóng không sợ làm hỏng sao?" 
"Không sợ, tôi rất tin tưởng vào chất lượng chiếc nhẫn này." Cậu nhận nước, cười trả lời, "Có điều tôi không nghĩ bóng chuyền lại khó chơi như vậy, cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-gia-huu-ngoc/295882/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.