Mặt ngoài Ban Ngọc làm như đã được Bách Nam trấn an, nhưng thực ra hắn vẫn tức giận, cực kỳ tức giận.
Ngày hôm sau hắn đi Cổ Vận rất sớm, đầu tiên là gọi Trần Trạch tới rồi đuổi Cố Thạc đi, ngồi trong văn phòng rì rầm gì đó với Trần Trạch một lúc lâu, sau đó cũng để ông ta ra ngoài, mình thì mở máy tính ra chăm chỉ gõ gõ.
Hết một ngày chuyên tâm lao động, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, lên đường trở về nhà.
Bách Nam đang bận rộn chế tạo bộ đồ dùng cổ phong, xong bữa cơm tối cũng không cùng mọi người xem TV như thường lệ mà lại chúi đầu vào phòng làm việc. Ban Ngọc hôm nay hiếm thấy không làm ầm ĩ lên nữa, mặt mày quạu cọ bình tĩnh đưa cậu đến trước cửa phòng.
"Tiểu Ngọc, anh làm sao thế? Tối nay ít nói quá." Bách Nam ôm lấy Ban Ngọc đang chuẩn bị xoay người đi mất, hôn lên mặt hắn, hỏi bên tai.
Ban Ngọc tránh khỏi tay cậu, xoay người kéo cậu vào lòng hết sờ vai lại vuốt tóc, thấp giọng, "Nam Nam... Em vẫn không mập lên, không được gầy đi nữa."
"Dời đề tài dở tệ, nói đi, anh đang giận chuyện gì?" Bách Nam lùi ra sau nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu giọng hỏi, "Vẫn bực chuyện hôm qua? Tiểu Ngọc, không cần phải như vậy, bọn họ chỉ nói lý được ngoài miệng, chỉ cần em không để ý là được rồi, chúng ta cứ sống những ngày yên bình của mình thôi, được không?"
"Không được." Ban Ngọc mím môi, vươn tay sờ lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-gia-huu-ngoc/2075403/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.