Vương thẩm t.ử quả nhiên rất có năng lực, đã giúp Đường Như Ý tìm được ba chiếc xe lừa, giá cả cũng phải chăng, còn trực tiếp nhờ người giúp đưa đồ lên xe, chở đến số 63 phố Đông.
Thẩm Nghiên vừa vặn cũng đang ở đó.
Đường Như Ý thầm nghĩ, một người bận rộn công vụ như y, vậy mà còn có thời gian ở đây chờ đợi. Tuy nhiên nàng cũng không hỏi nhiều, vội vàng bảo phu xe dỡ hàng từ xe lừa xuống.
“Thẩm công tử, có cần kiểm tra không?”
Nam nhân lắc đầu.
Ánh mắt y nhìn những bao hàng, lại mang theo vài phần mừng rỡ và kích động. Đường Như Ý không hiểu lắm, chẳng lẽ y nghĩ Thịt khô heo này có thể bán được giá cao nên mới kích động như vậy? Nhưng ánh mắt của y, lại không giống vì tiền.
Nàng luôn cảm thấy, khi nam nhân này nhìn nàng có một tia quen thuộc, nhưng nàng chắc chắn ở thời đại này, mình không hề quen biết y.
Chưa kịp để nàng suy nghĩ nhiều, Thẩm Nghiên cười bước tới mở lời:
“Đường cô nương, mời vào trong.”
Đường Như Ý nghĩ cũng không tiện từ chối, liền đi theo y vào sân.
Hai người không nói gì, trong sân chỉ còn lại tiếng ve kêu và tiếng sột soạt khi những bao hàng được sắp xếp gọn gàng.
Thẩm Nghiên nhìn những bao hàng vừa được đưa xuống, để lộ một góc giấy dầu, mùi thơm thịt khô heo màu đỏ nâu theo gió bay đi.
Đường Như Ý thầm thì: Không đến mức này chứ, một chút thịt khô này thôi mà khiến y vui đến thế? Chứ đâu phải chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863180/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.