Trong lúc chờ đợi, Đường Như Ý cũng không rảnh rỗi.
Nàng lấy ra một ít gia vị từ không gian, trực tiếp chiên giòn phần xương ống heo còn lại thành món xương ống heo chiên giòn thơm lừng. Món này là món yêu thích nhất của mấy đứa trẻ, huống chi hôm nay lại là ngày hai huynh đệ Trường Thịnh, Trường Thanh được trở về.
Mấy đứa trẻ đã quen với món xương ống chiên giòn này, nhưng Cố Minh Viễn thì chưa. Hắn đứng bên cạnh, mắt cứ dán chặt vào từng động tác của Đường Như Ý, trong lòng đã thèm chảy nước miếng.
Tôn thẩm t.ử lần đầu tiên thấy cô nương làm món ăn lạ lùng như vậy, cũng thấy hiếu kỳ, cứ tất tả chạy theo phụ giúp.
“Cô nương, món này thơm quá, người bỏ thêm thứ gì vậy?” Tôn thẩm t.ử tò mò hỏi.
Đường Như Ý chỉ cười mà không nói. Nàng đâu thể nói đó là bột gia vị lấy ra từ không gian của mình. May mắn là họ cũng không hỏi thêm nhiều.
Đợi xương ống chiên gần xong, Đường Như Ý nhanh chóng vớt chúng ra khỏi nồi, đặt sang một bên cho ráo dầu. Chờ nguội đi một chút, nàng liền gọi mấy đứa trẻ bán lớn bán nhỏ lại, mỗi đứa chia cho hai khúc, bảo chúng ăn trước.
Người lớn và lũ trẻ vừa nhấm nháp món xương ống chiên giòn thơm, miệng đứa nào đứa nấy đều bóng mỡ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đặc biệt là Tôn thẩm t.ử và mấy người kia, càng cảm thấy được cô nương để mắt tới, mua về nhà làm việc, quả thật là tổ tông tích đức. Tuy ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863169/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.