Ồ, Đường Như Ý đứng một bên nhìn rõ ràng rành mạch, trong lòng cười lạnh. Chiêu Đệ này quả nhiên không phải là người hiền lành, vừa rồi nàng ta căn bản không có ý định tiến lên giúp đỡ, bây giờ thì hay rồi, ngược lại còn đổ tội lên đầu đứa nhỏ nhất.
"Đã bảo nha đầu ngươi là kẻ lắm tâm cơ mà, nương ngươi bị người ta ức hiếp, ngươi còn không cho đại tỷ nhị tỷ ngươi lên giúp đỡ? Ngươi có phải là mong nương ngươi bị đ.á.n.h thật mới cảm thấy vui mừng không?"
"Ô ô... Nương, con không có, con thực sự không có, là các tỷ ấy tự không động đậy, con khuyên bảo cũng không được. Nếu nương không tin, người xem cánh tay con này, vừa rồi tỷ ấy còn vặn con!"
Năm đó sinh đứa nhỏ này suýt chút nữa mất mạng, kết quả nuôi lớn chừng này, người giỏi giả đáng thương, giỏi gây chia rẽ nhất lại chính là nó!
"Ngươi cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ta đúng là mù mắt mới nuôi ngươi!" Đường Bảo Châu tức đến mức không chịu nổi, giơ tay lại muốn đánh.
"Ngươi, đúng là mắt mù rồi."
Đường Như Ý lập tức bước lên, trực tiếp nắm lấy tay nàng ta bẻ ra ngoài.
Đường Bảo Châu ở nhà chồng vốn đã không được coi trọng, bây giờ khó khăn lắm mới về nhà nương đẻ, dạy dỗ con gái còn bị cháu gái cản, mặt mũi không giữ nổi nữa. Nàng ta nghiến răng nhìn Đường Như Ý, hậm hực nói:
"Ta nói nha đầu Đường, ngươi quản quá nhiều rồi đấy? Ta dạy dỗ con gái ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863163/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.