Lưu Đại Lực lại c.h.ử.i rủa thêm một hồi lâu, Vương Đại Dũng lúc này mới mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, mùi vị ái muội, nồng nặc liền bay ra. Lưu Đại Lực lúc ấy mắt đã đỏ hoe, xông lên muốn đ.á.n.h Vương Đại Dũng, nhưng hai tên tráng hán bên cạnh đã giữ chặt hắn lại, không cho nhúc nhích. Hắn vẫn không cam lòng, không ngừng gào thét về phía cửa phòng.
“Ngươi là tiện nhân! Ngươi không nhịn được đến mức này sao? Lão t.ử có điểm nào đối xử tệ bạc với ngươi? nương nó ngươi nhất định phải đi ăn vụng sao?”
Vẻ đắc ý trên mặt Vương Đại Dũng căn bản không che giấu được, nhàn nhã nói. “Huynh đệ, không phải ta nói ngươi, nữ nhân cần phải dỗ dành, cưng chiều. Ngươi phải để nàng cảm thấy ngươi để tâm đến nàng, nàng mới một lòng một dạ với ngươi. Ngươi thì hay rồi, ngày nào cũng đ.á.n.h đập c.h.ử.i mắng nàng, không xem nàng ra gì. Bây giờ có người đối xử tốt với nàng, tại sao nàng lại không chui vào lòng người ta chứ? Phải không?”
Hắn vừa nói vừa cố ý chậc lưỡi hai tiếng. “Ngươi á, vẫn nên học hỏi mấy huynh đệ ta nhiều hơn. Không chỉ cách làm người làm việc, mà cả phương diện kia cũng phải học tập. Ngươi nhìn vợ ngươi xem, chậc chậc...”
Hắn cố ý dừng lại, rồi lại liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái. “Nói thật, cảm giác thật sự không tệ chút nào. Huynh đệ, hai đêm nay ta đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng, thật sự là giày vò quá đi.”
Lưu Đại Lực vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863141/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.