Lưu Đại Hổ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay lau khóe miệng, có chút ngây ngô nói:
“Duệ Duệ, lần sau con có thể lén lút nhắc nhở Đại Hổ thúc thúc được không.”
Duệ Duệ ở bên cạnh bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Con vừa rồi đã nói rất nhỏ rồi mà.”
Ý là do thúc không phản ứng kịp, không trách con.
Mọi người vừa nói vừa cười, đang chuẩn bị giúp đỡ sơ chế tiểu long hà, nhưng vừa thấy những cái càng lớn kia, ai nấy đều có chút sợ hãi, không ai dám ra tay trước.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng rên rỉ của Đường Như Ý, Thẩm Tôn vội vàng chạy ra xem.
Chỉ thấy Đường Như Ý mồ hôi đầm đìa, cõng một chiếc gùi siêu lớn, cả người gần như bị đè gục, trong gùi nhét đầy ắp các thứ.
Thẩm Tôn vội vàng tiến lên, xót xa đỡ lấy chiếc gùi, vừa đỡ nàng vừa nói:
“Cô nương người làm gì vậy? Dọn nhà à? Sao lại cõng nhiều đồ đạc thế này?”
Mặc dù nàng đã uống một chai cà phê đá trong hẻm, nhưng đi dọc đường dưới cái nắng gay gắt, xách chiếc gùi đầy ắp đồ này, Đường Như Ý quả thực đã mệt đến không thở nổi.
Vừa vào nhà nàng đã tìm một chiếc ghế, ngồi phịch xuống, mệt đến thở dốc.
“Thẩm à... tiểu long hà đã được đưa tới chưa?”
Thẩm Tôn chỉ vào góc sân: “Không phải đang ở chỗ đó sao.”
Nàng quay đầu nhìn, hai thùng tôm đang đặt bên cạnh giếng, trong lòng lập tức vui vẻ.
“Thẩm Tôn, mau đi gọi mấy người kia lại đây, lát nữa ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863092/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.