"À, chưởng quỹ, ngưu này không thể tùy tiện khoác lác được đâu. Ta với Lý viên ngoại trong trấn cũng có chút giao tình, đừng để đến lúc bị người ta vạch trần đấy."
Kỳ thực Đường Như Ý vốn không muốn nói nhiều, nhưng nghĩ lại, tiện tay lôi danh tiếng Lý viên ngoại ra, khiến chưởng quỹ bớt kiêu căng một chút, cũng không phải chuyện xấu.
Chưởng quỹ ngẩn ra, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười bồi: "Cô nương cứ yên tâm, tiệm của ta đã mở trên trấn bao nhiêu năm rồi, chất lượng chắc chắn được đảm bảo."
"Chưởng quỹ, giá này còn có thể thương lượng không? Dẫu sao năm nay là hoang niên , người có thể xây cất sửa chữa nhà cửa không nhiều, ngài mà cứ giữ khư khư một giá, ta e phải suy nghĩ lại. Dù sao, ngân lượng này cũng không phải từ trên trời rơi xuống."
Chưởng quỹ nghe nàng nói có lý, do dự một lát, rồi nói: "Vậy thế này nhé, thanh chuyên cô muốn năm trăm viên, ta tính cô một văn bảy một viên, ngói lợp giữ nguyên giá. Còn mộc liệu (gỗ)... ta bớt cho cô hai trăm văn, được không?"
Lưu Đại Hổ đứng một bên, lắc đầu, thì thầm: "Hay là chúng ta xem thêm vài nơi đi, ta thấy trên trấn còn mấy tiệm nữa, hóa ra nên so sánh nhiều nơi là chuyện không vấn đề gì. Chúng ta lại không rành, lỡ thật sự bị lừa gạt thì sao?"
Đường Như Ý nghe là hiểu ý hắn, gật đầu đáp: "Ta cũng thấy vậy, bản thân chúng ta không hiểu về vật liệu, Tôn đại thúc cũng không phải người địa phương, nếu thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863083/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.