Câu nói âm dương quái khí này vang lên, Đường Như Ý ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của Lưu thị. Nàng bây giờ thực sự không hề muốn nhìn thấy người phụ nhân này chút nào.
"Đại tẩu, những thứ tốt ta mua về, ngươi là chưa từng được ăn, hay là thế nào?"
"Ngươi..."
Giọng Đường Như Ý không nặng, nhưng từng câu từng chữ đều chạm đúng chỗ đau. "Ta là vì mấy đứa trẻ trong nhà mà suy nghĩ. Đại tẩu nếu thấy chướng mắt, đợi lần sau có thức ăn tươi ngon, ngươi cảm thấy lãng phí, có thể không ăn, chuyện này ta thật sự không quản được."
Lưu thị bị nàng chẹn họng đến mức không thốt nên lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nàng vừa định mở miệng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Hữu Phúc đang cắm đầu ăn, không hề hé răng nửa lời. Cơn hỏa khí trong lòng nàng ta lập tức bốc lên.
“Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn! Ngươi là đồ ngốc à? Vợ ngươi bị người ta ức h.i.ế.p đến nơi rồi!”
Tiếng quát này vừa dứt, không khí trên bàn ăn lập tức ngưng đọng.
Đường Hữu Phúc mấy hôm nay theo tiểu muội chạy khắp thị trấn, trong lòng vốn đã tích tụ uất ức, càng chạy càng thấy mình vô dụng. Vừa ngồi xuống định ăn bát cơm nóng, vợ lại gây chuyện, hỏa khí “xoẹt” một cái bốc lên. Y mạnh mẽ đặt bát xuống. Một tiếng “Quang” vang lên, y ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lưu Thị, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Có phải một ngày ngươi không gây sự thì sẽ khó chịu không?”
Lưu Thị cười lạnh. “Đường Hữu Phúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863079/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.