Đường Như Ý mang theo đồ đạc đi về phía nhà Lý Chính. Việc xây nhà nàng thật sự không muốn kéo dài nữa, dù sao sống chung dưới một mái hiên với Lưu Thị quá ngột ngạt, ngay cả việc hít thở cũng thấy nặng nề.
“Lão gia nó ơi, mai đi trấn, lại bắt thêm vài thang t.h.u.ố.c cho Chí Viễn đi.”
Lúc này, trong nhà Lý Chính, sắc mặt hai vợ chồng già đều không tốt, nhìn đứa con trai cả không còn chút tinh thần nào, thực sự bế tắc.
"Được."
"Phụ mẫu, đừng tốn tiền nữa, chân con đây dùng bao nhiêu t.h.u.ố.c cũng vô ích."
Từ khi chân bị thương, Đường Chí Viễn trở nên ít nói. Nghe phụ mẫu lại muốn vì cái chân tàn phế này của mình mà tốn tiền mua thuốc, y lại càng đau lòng hơn.
"Nhị đệ và tiểu đệ cũng không còn nhỏ, nhà ta còn phải chuẩn bị bạc cho chúng. Hơn nữa Tiểu Bảo thân thể cũng không tốt, chúng nó mới là người cần dùng bạc hơn. Kẻ tàn phế như ta, dùng nhiều cũng chẳng ích gì."
Đường Chí Viễn cảm thấy mình quá có lỗi với Tiểu Bảo và phụ mẫu. Vì y mà nhà gần như trống rỗng. Vốn dĩ nhà họ trong thôn còn được coi là gia đình khá giả, nhưng giờ đây, chỉ vì lần y lên hậu sơn bị thương ở chân, nhà cơ bản trở nên nghèo xơ xác.
"Chí Viễn, chỉ cần chân con còn tia hy vọng, chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Vả lại, khoảng thời gian này nhà chúng ta cũng đã để dành được chút bạc."
Vợ Lý Chính gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, may nhờ có Như Ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4863065/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.